Cầm hóa Nhiếp Bất Phàm – Chương 36

 

CẦM HÓA NHIẾP BẤT PHÀM

Chương 36

Edit: Mi – Beta: Yên, Mi

*****

Sau khi có sự xuất hiện của tiểu hầu tử, Nhiếp Bất Phàm lại một lần nữa tiến hành rà soát kiểm tra tất cả trứng gà, quả nhiên phát hiện thêm được hai quả trứng đã thụ tinh, ước chừng xuất hiện trong thời kỳ động dục mấy ngày trước, khi mà đàn gà tinh lực dồi dào. Không lâu sau, Kê Oa thôn hẳn sẽ có thể nghênh đón một đợt sóng gà con mới cuồn cuộn chảy vào.

Nhiếp Bất Phàm thích thú cất hai quả trứng vào trong ngực, cũng không quan tâm có tác hại gì hay không, hắn chỉ đơn thuần muốn biết sau khi trứng nở sẽ sinh ra cái giống gì.

Vì thế, hắn đặc biệt dậy sớm, thu dọn hành trang, sau đó dẫn một quân đoàn gà khổng lồ rảnh rỗi chuẩn bị lên núi thực hiện kế hoạch ấp trứng vĩ đại.

Trước khi xuất môn, hắn liền bị Trương Quân Thực bắt gặp, đòi đi theo. Ngay sau đó Lý Dực cũng xuất quỷ nhập thần mà gia nhập, rồi lại đến lượt Lý Hoài, Tư Thần Vũ và Thẩm Mộ Nhiên đều nối bước đi tới.

Nhiếp Bất Phàm rất không vui. Sự việc ấp trứng thần thánh này thực không thể coi thường, cần phải tiến hành giữa lúc bốn về vắng lặng, bọn họ đòi đi theo làm cái gì? Nhưng là đối phương người đông thế mạnh, hắn tự biết không cách nào dùng vũ lực đối phó, chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện mà chấp thuận.

Mùa xuân nơi núi rừng, sức sống dạt dào, gió mát nhẹ đưa, khiến cho lòng người khoan khoái.

“Vừa thấy gió đông thổi – đã biết mùa xuân về.” Thẩm Mộ Nhiên nhịn không được hứng thơ đại phát.

“Một hồi xuân phong lại – vạn vật đều sinh sôi.” Tư Thần Vũ cũng ngâm nga.

Thẩm Mộ Nhiên nói, “Không bằng đợi đến khi dùng bữa sẽ chơi đối thơ đi?”

“Chủ ý hay.” Tư Thần Vũ tao nhã xếp lại cây quạt, quay đầu hỏi huynh đệ Lý gia và Trương Quân Thực, “Các ngươi thấy sao?”

Lý Hoài cười đáp ứng.

Còn Lý Dực và Trương Quân Thực cũng không có ý kiến gì, khẽ gật đầu, sau đó đồng thời nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm. Tất cả những người có mặt ở đây đều biết, Nhiếp Bất Phàm này bẩm sinh văn ngu võ dốt, đối thơ với hắn mà nói chính là bất khả tương liên…

Nhiếp Bất Phàm thế nhưng vẻ mặt lại tươi cười, tựa hồ cũng không có gì bất mãn.

Đi bộ khoảng chừng nửa canh giờ, mọi người tìm được một chỗ tương đối bằng phẳng, quang cảnh tráng lệ, núi non điệp điệp trùng trùng, phi thường thích hợp làm nơi ăn cơm dã ngoại, tuy nhiên đàn gà ở xung quanh hơi có phần sát phong cảnh…

Trải ra chiếc thảm, Trương Quân Thực đem điểm tâm và rượu thịt đã chuẩn bị từ trước bày lên phía trên. Mọi người đồng loạt ngồi xuống, vẻ mặt sung sướng, hoàn toàn trái ngược với biểm cảm buồn bực uất ức tại Kê Oa thôn những ngày qua.

“Cảnh đẹp như vậy, mọi người trước tiên cùng nâng chén cạn một ly đi.” Tư Thần Vũ kính rượu mọi người.

Những người còn lại liền sôi nổi nâng chén, Nhiếp bất Phàm cũng hiếm thấy nể tính mà phối hợp một hồi.

Thẩm Mộ Nhiên cảm thán, “Chốn sơn lâm thực sự là mỹ cảnh, chúng ta lẽ ra nên sớm đi thăm thú một phen.”

Lý Hoài liên tục gật đầu, “Đúng vậy, phố xá nhộn nhạo, sao có thể so được với vẻ đẹp thanh u trong núi.”

Nhiếp Bất Phàm thầm bĩu môi: dối trá!

“Nhân lúc cảm hứng dạt dào, chúng ta bắt đầu đối thơ được không?” Thẩm Mộ Nhiên đề nghị, “Thần Vũ, ở đây thân phận ngươi tôn quý nhất, không bằng ngươi mở đầu đi?”

“Vậy ta đành phải thả tép bắt cá chép rồi.” Tư Thần Vũ nhìn dãy núi nhấp nhô phía xa xa, mở miệng ngâm nga, “Liễu buông tơ, hoa nở rộ, oanh hót vang núi rừng chiều xuân.”

Thẩm Mộ Nhiên nhìn về phía Lý Dực. Người kia trầm mặc một hồi rồi tiếp lời, “Cỏ xanh mướt, rượu cạn môi, cô thôn xa khuất dưới mây trời.”

Vừa dứt lời, Nhiếp Bất Phàm đột nhiên vươn tay chỉ chỉ về phía xa, vẻ mặt xa xăm.

Mọi người bất giác nhìn theo tay hắn, chỉ thấy một con gà màu xám bay vèo qua.

Lý Hoài nhịn không được hỏi, “Bên kia làm sao?”

“A, không có gì.” Nhiếp Bất Phàm bình tĩnh rụt tay về.

Trương Quân Thực cũng nhịn không được cười nhẹ một tiếng, Lý Dực thì đen mặt.

Những người còn lại cũng rất nhanh có phản ứng. Người này chính là dùng ngôn ngữ cơ thể ‘đẹp mắt’ kia của hắn để minh họa cho khái niệm nghệ thuật “xa khuất dưới mây trời” đây mà…

Thẩm Mộ Nhiên khụ một tiếng, tận lực coi như không có gì, lại nói, “Câu này ta tiếp, rượu kính nâng, mây ngập lòng, không màng vinh nhục cõi nhân gian.”

“Hay.” Đám người Tư Thần Vũ nhiệt tình vỗ tay tán thưởng.

Kế tiếp, Lý Hoài và Trương Quân Thực lần lượt đối thơ, mặc dù có hơi miễn cưỡng nhưng vẫn là đúng ý hợp vần.

Nhiếp Bất Phàm ôm ôm ấp ấp quả trứng gà, ở một bên nhàm chán mà quan sát, thỉnh thoảng dùng chân vẽ vẽ vài vòng tròn trên mặt đất.

Lý Hoài thấy thế, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu bất mãn. Người này kiêu ngạo không ai bằng, rốt cuộc cũng có ngày yếu thế như hôm nay! Giữa một bức tranh họa toàn những người tao nhã thanh cao, hắn liền trông giống như Ma tước dưới chân Phượng hòang, như vịt giữa bầy thiên nga, như bọ ngựa giữa đám bọ rùa…

Lại đối tiếp vài câu thơ, mọi người càng thêm hăng hái.

Lý Hoài đột nhiên mở miệng nói, “Nhiếp tiểu ca, cảnh đẹp như vậy, sao lại trầm mặc như thế? Không bằng cũng ngâm một câu thơ đi, khoái hoạt mà biểu đạt tâm ý trong lòng.”

Nghe được lời ấy, Trương Quân Thực và Lý Dực đồng thời liếc xéo hắn một cái, ánh mắt như vừa có chút xót xa lại vừa ẩn chứa niềm vui khi thấy người lâm nạn. Trêu chọc ai không trêu chọc, cứ hết lần này đến lần khác đụng vào tên kia?

Nhưng là Lý Hoài không hiểu được thâm ý sâu xa trong ánh mắt ấy, chỉ một mực nghĩ làm sao khiến cho Nhiếp Bất Phàm xất mặt.

Mà Nhiếp Bất Phàm thì có chỗ nào bận tâm tới cái gọi là mặt mũi đây? Vào thời khắc tất yếu, cho dù là thật sự chịu thua, hắn cũng có thể mặt không đỏ tim không nhảy mà giương ra khí thế oai hùng.

Chỉ nghe hắn nói, “Muốn ta ngâm thơ? Hơi xấu hổ rồi.”

Hai người Trương – Lý liếc hắn một cái, xấu hổ? Nói ai?

Lý Hoài ra vẻ ôn hòa cười cười, “Ha ha, các vị đang ngồi đây đều là người khiêm tốn, hay dở cũng đều thưởng thức, nhất định không chê cười ngươi.”

“Không, không không.” Nhiếp Bất Phàm xua xua tay, nhàn nhạt nói, “Ý ta là lo các ngươi nghe xong thơ ta làm sẽ á khẩu, thâm tâm bái phục, tự thấy xấu hổ không thôi.”

“…” Trương , Lý, Tư , Thẩm.

Trên đời này có thể có người vô sỉ hơn hắn nữa không?

“… Ta đây ngược lại rất muốn nghe xem ngươi rốt cuộc có thể làm ra tuyệt tế kiệt tác nào khiến cho bọn ta ‘thâm tâm bái phục, tự thấy xấu hổ không thôi’!” Lý Hoài nghiến răng.

Nhiếp Bất Phàm đảo mắt một vòng, thận trọng hỏi, “Các ngươi thực sự muốn nghe?”

Mọi người trong lòng xoắn xuýt giữa tò mà và thấp thỏm, gian nan mà khẽ gật đầu.

“Được rồi.” Nhiếp Bất Phàm bỗng đứng dậy, lấy ra trứng của hắn (hình như hơi dễ hiểu lầm), biểm tình trang trọng, nhìn về xa xăm, chậm rãi nói, “Ta muốn làm chính là một bài thơ tả thực, mời chư vị chăm chú lắng nghe.”

Mọi người đồng loạt nâng tay như thể kính mời.

Nhiếp Bất Phàm hắng giọng một cái, dùng thanh âm trầm bổng du dương ngâm nga nói, “Gà, gà, gà – ngẩng đầu hát trời xa – móng sắc cào sơn thạch – lông tạp sắc lẳng lơ.”

Gió lạnh thổi qua từng hồi, tĩnh lặng. Lạc Tân Vương (Tác giả bài “Vịnh Ngan”) lệ tuôn hai hàng. (*)

(*) Ở đây, Bất Phàm chế thơ từ bài Vịnh Ngan của nhà thơ Lạc Tân Vương. Bài thơ như sau: “Nga, nga, nga – Khúc hạng hướng thiên ca – Bạch mao phù lục thuỷ – Hồng chưởng bát thanh ba” Dịch nghĩa là: “Cạp cạp cạp – Cổ cong hướng lên trời mà hát – Lông trắng nổi trên mặt nước xanh – Chân hồng bơi đạp tạo sóng trong”

Ngay sau đó, đàn gà xung quang liền vô cùng phấn chấn, khắp nơi đều nhiệt tình hưởng ứng, bụi đất mù trời, lá cây rụng rơi toán loạn. Khu rừng nguyên bản vốn thanh u tĩnh mịch trong nháy mắt rơi vào huyên náo, hỗn độn đủ loại âm thanh.

Mọi người trong không khí lộn xộn vẫn đoan đoan chính chính, nghiêm túc mà tiếp nhận thách thức của gió cát, ngay cả điểm tâm bày trên thảm ngồi cũng xấu hổ mà khoác lên một tầng bụi mỏng…

Giữa một mảnh ồn ào hỗn loạn, trong rừng dường như còn truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Nhiếp Bất Phàm hăng hái phất phất tay với chúng gà ở bốn phương tám hướng, khiêm tốn cười  nói, “Đa tạ sự ủng hộ và tán thưởng, tại hạ thật hổ thẹn, hổ thẹn.” Kỳ thực, hắn từ đỉnh đầu đến gót chân có chỗ nào biểu hiện ra một tia “xấu hổ”?

Được rồi, không thể không nói Nhiếp Bất Phàm đã nói đúng, thơ vừa ra khỏi miệng quả thực khiến cho tất cả bọn họ “á khẩu, thâm tâm bái phục, tự xấu hổ không thôi”, lại thêm sự khuếch trương khí thế của cảnh và vật xung quanh, khiến cho hắn tựa như vương giả đệ nhất, không ai bì kịp.

Đám người Tư Thần Vũ đồng loạt ném một ánh mắt sắc như dao về phía Lý Hoài, giống như muốn nói: đều là tại ngươi xúi giục!

Lý Hoài xấu hổ cúi đầu: ta sai, ta sai nghiêm trọng rồi!

Nhiếp Bất Phàm dùng ngón tay gẩy gẩy lọn tóc mai vừa nhẹ nhàng bay qua mặt, đắc ý nói, “Thế nào? Tài hoa của bản đại gia ta có khiến cho các ngươi cảm thấy nhật nguyệt lu mờ hay không?”

Đúng, rất đúng, thực sự là nhật nguyệt lụi tàn tối tăm trời đất. Mọi người cúi đầu trầm mặc.

“Cho nên mới nói, nhân ngoại hữu nhân – thiên ngoại hữu thiên (*).” Nhiếp Bất Phàm từ trên liếc mắt nhìn xuống người Lý Hoài, ra vẻ dạy dỗ nói, “Đừng nghĩ rằng làm được mấy câu thơ đã là giỏi, nhân tài không chỗ nào không có, chỉ là cỏ dại thì đừng vội đắc ý hơn người.”

(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: đại khái chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người tài con người khác giỏi hơn.

Đầu Lý Hoài cúi đến không thể cúi được hơn, mặt đỏ như nham thạch nóng chảy dưới lòng Hỏa Diệm sơn, không ngừng sôi sục.

Tư Thần Vũ quay đầy, không đành lòng nhìn thẳng.

Thẩm Mộ Nhiên ngây ngốc tại chỗ, cảm thấy thiện ác đảo điên ngay trước mắt.

Trương Quân Thực da mặt co quắp, âm thầm cười đến đấm ngực dậm chân.

Lý Dực nhìn trời, toàn thân như pho tượng, tự coi như không nghe không thấy.

“Được rồi, nhìn thái độ ngươi biết sám hối, ta cũng không muốn nói nhiều.” Nhiếp Bất Phàm tình ý sâu xa nói, “Về sau làm người phải khiêm tốn một chút, nhún nhường một chút, cái gì không hiểu thì đừng giả vờ uyên thâm, bước bước nào vững bước đấy, làm gì thì làm đến nơi đến chốn, đừng mơ cao ước xa, thách thức người khác…”

Mẹ nó, không phải là không muốn nói nhiều sao?

Lý Hoài cơ hồ muốn khóc, “Xin ngươi, đừng nói nữa, ta nhận sai, ta biết lỗi rồi!”

“Thật sự biết lỗi rồi?” Nhiếp Bất Phàm một bộ dạng còn chưa nói hết.

“Thật, tuyệt đối là thật.” Hắn lệ rơi đầy mặt.

“Ai, được rồi, biết sai có thể sửa.” Nhiếp Bất Phàm thở dài, mắt nhìn xa xăm, “Người ở ngôi cao khó tránh khỏi cô độc, phàm nhân chung quy vẫn chỉ là phàn nhân.”

Tư, Lý, Trương, Thẩm đồng loạt bái phục, thực sự ngưỡng mộ tận đáy lòng đối với bản lĩnh đảo lộn càn khôn, tự kỷ vô sỉ vượt xa người thường của Nhiếp Bất Phàm. Kể từ đó về sau, không người nào dám ở trước mặt hắn ngâm thơ nữa.

Một chuyến đạp thanh tốt đẹp cứ như vậy mà nhanh chóng kết thúc, mọi người mất hứng ra về.

(*): đạp thanh = giẫm lên cỏ xanh => chỉ việc dạo chơi.
Nhiếp Bất Phàm vẫy tay đưa tiễn. Hắn rốt cục có thể một mình đi ấp trứng trong rừng rồi.

Có đàn gà bảo hộ, ngay cả Vương Thi Thiện đang ẩn náu ở một nơi bí mật gần đó cũng chịu không nổi, lặng lẽ bỏ đi.

Nhiếp Bất Phàm đốt lửa, sau đó bọc lại quả trứng, hơ hơ phía trên đống lửa, thỉnh thoảng lại mở ra xem một chút.

Phương thức ấm trứng này, đến thần tiên thấy cũng muốn khóc.

Kỳ lạ chính là, chỉ qua thời gian một nén nhang, hai quả trứng gà thế mà thật sự lần lượt nứt ra…

Nhiếp Bất Phàm mở to con mắt sáng long lanh, ngay cả chớp mắt cũng không dám, nhìn chằm chằm vào quả trứng, khẩn trương chờ đợi một sinh mệnh mới sắp sửa đến với thế gian.

Không bao lâu sau, quả trứng bên trái nứt toác, từ bên trong lộ ra… thế nhưng lại là một con gà – trụi – lông?

Nhiếp Bất Phàm hoàn toàn thất vọng. Không ngờ lầ này nở ra cũng không phải giống loài đặc biệt gì. Hắn gẩy gẩy con gà trụi sang một bên, lại chăm chú nhìn quả trứng còn lại.

Cuối cùng cũng có chút khác biệt, từ trong quả trứng thứ hai chui ra một vật nhỏ màu trắng, cái cổ dài vươn lên, toàn thân phủ lông tơ mềm mại, tứ chi ngắn củn, nhìn thế nào lại giống như – lạc đà dê?

Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt chần chờ, chọc chọc thân thể mềm nhũn của nó, lẩm bẩm nói, “Đây là dê núi và lạc đà giao phối mà sinh ra sao…”

Quá huyền huyễn rồi!

Nhiếp Bất Phàm sờ sờ cằm, lập tức vỗ tay nói, “Được, từ nay về sau gọi ngươi là “Tiểu Căn”, còn ngươi…”

Hắn lại nhìn về phía con gà trụi lông kia, nói, “Xét thấy ngươi sinh ra đã không tầm thường, tuy chỉ là một con gà mái, nhưng tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện lớn, liền gọi ngươi là “Đại Khí” đi!”

Mimi: Xin hãy nhớ đến Đại Khí, em ấy quả thực sẽ làm nên chuyện lớn :))))

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Xin hãy nhập captcha *