Cầm hóa Nhiếp Bất Phàm – Chương 95

 

CẦM HÓA NHIẾP BẤT PHÀM

Chương 95

Edit: Mi – Beta: Yên, Mi

*****

Đám người Nhiếp Bất Phàm bị chia thành từng nhóm nhốt vào mấy gian tạp phòng kín bưng, tối tăm, chật hẹp.

Thái Diên và Phiền Lạc mỗi người nằm ở một bên của Nhiếp Bất Phàm, hiện nay đều đang rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Vừa rồi trong bữa cơm, Nhiếp Bất Phàm chỉ ăn một miếng, thêm nữa thể chất lại đặc biệt, hiệu lực của mê dược sớm đã tan hết rồi. Nhưng là bụng hắn trống rỗng, đói không thể chịu được.

Cũng không có cách nào khác, hắn hiện tại toàn thân bị buộc như cái bánh tét, chỉ có thể gian nan mà nhấp nhổm tới tới lui lui như sâu đo. Nhưng hắn tất nhiên sẽ không phí sức vận động, cho nên đành nhàm chán nằm huýt sáo trong phòng tối.

Qua một lúc lâu, trên nóc nhà đột nhiên truyền đến những tiếng động rất nhỏ. Lát sau, một tia sáng chiếu vào, nguyên lai là miếng ngói trên nóc nhà không biết bị cái gì cạy mở, lộ ra một lỗ hổng. Kế tiếp, từ lỗ hổng đó, một cái đầu gà lặng lẽ thò vào.

Vì ánh sáng quá ảm đạm, Nhiếp Bất Phàm không cách nào nhận ra diện mạo của con gà ở trên nóc này.

Nhưng chỉ một khắc sau đó hắn lền minh bạch, bởi con gà kia mở miệng nói tiếng người, “Quác quác, ngươi bị giam trong phòng tối rồi.”

“Anh Hùng!” Nhiếp Bất Phàm vội vàng kêu lên, “Mau tới giúp chủ nhân ngươi cởi trói.”

“Ta có lợi ích gì?” Anh Hùng bắt đầu mặc cả.

“Lợi ích?” Nhiếp Bất Phàm đảo con mắt trắng dã hỏi, “Ngươi muốn cái gì?”

“Ta muốn mỹ nhân, đại đại mỹ nhân!” Anh Hùng lập tức trả lời.

“Ngươi sẽ có.” Nhiếp Bất Phàm hứa hẹn nói, “Được rồi, trở về liền tìm cho ngươi một đám mỹ nhân.”

“A được.” Anh Hùng hưng phấn ở trên nóc nhà đạp đạp vài cái, đạp đến mái ngói rung động ‘kèn kẹt’.

Nhiếp Bất Phàm khóe miệng co rút, thầm nghĩ, ‘ngươi nên giảm béo đi!’

Cũng may những tiếng động này không làm kinh động đám hải tặc đứng canh giữ bên ngoài. Anh Hùng bay được vào trong phòng tối, đậu lên trên người Nhiếp Bất Phàm, dùng cả miệng lẫn móng vuốt để giúp hắn gỡ sợi dây thừng.

Anh Hùng tiền thân vốn là Anh Vũ, khí lực rất lớn, sợi dây thừng vì vậy rất nhanh đã bị nó tháo ra.

Nhiếp Bất Phàm vừa lấy lại được tự do liền vươn gân giãn cốt, sau đó móc từ trong giày vải ra một con tiểu hầu tử còn đang mê man ngủ. Ngộ Không hình thể bé nhỏ, ngay khi bị đám hải tặc bao vây, Nhiếp Bất Phàm đã kịp thời giấu nó vào trong giày, bằng không nếu bị bọn cướp phát hiện, không biết nó sẽ bị đối đãi thiếu nhân tình như thế nào. Dù mùi trong giày có chút khó ngửi, nhưng dù sao tính mạng cũng được an toàn.

“Chậc chậc, hôi quá.”  Anh Hùng bị mùi hôi xông đến làm cho nhảy dựng. Nó thực sự hoài nghi tiểu hầu tử có lẽ không phải vì ngấm dược ngất đi, mà vì bị mùi hôi hun tới ngất.

“Có cần phải phản ứng khoa trương như thế không? Ta không bị thối chân đâu.” Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt bất bình, thậm chí còn tự kéo chân mình lên ngửi ngửi, sau đó…. hắn nói sang chuyện khác, “Những con khác đâu?”

“Bên ngoài.”

Nhiếp Bất Phàm tính toán một chút. Hiện nay ở bên hắn chỉ có khoảng mười con gà, hơn nữa phần lớn lại không hợp chiến đấu trên cạn, nhất định vô pháp địch lại hải tặc, càng là không thể bảo hộ mọi người.

Nếu như mấy người Phiền Lạc tỉnh lại thì tốt rồi.

Đột nhiên, Nhiếp Bất Phàm nhãn thần bừng sáng. Tuy rằng tìm thuốc giải có chút khó khăn, nhưng tìm mê dược lại vô cùng đơn giản, trên người hải tặc chắc chắn có tích trữ thứ này, hắn vì sao không gậy ông đập lưng ông một phen?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại có chút suy nghĩ. Vốn dĩ thích hợp để trộm đồ nhất chính là tiểu hầu tử, nhưng hiện tại nó đã bỏ mình, cho nên hắn chỉ có thể nhờ tới con gà không có chút không đáng tin — Anh Hùng này.

Thế nhưng Anh Hùng vô cùng tự tin nhận nhiệm vụ, vỗ cánh một lèo theo đường cũ bay ra, hô bằng gọi hữu bắt đầu hành động.

Nó vừa rời khỏi không bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến một hồi tiếng bước chân, tựa hồ càng lúc càng tới gần.

Nhiếp Bất Phàm thầm kêu không ổn, ôm theo cuộn dây thừng vừa mới được cởi xuống lẩn trốn vào trong đống củi.

Cánh cửa ‘pang’ một tiếng mở ra. Ba, bốn tên cướp biển bước vào, trong đó có một tên tay cầm giá nến, soi sáng cả căn tạp phòng vốn dĩ tối đen như mực.

Quan sát một vòng, người nọ chỉ vào Phiền Lạc nói, “Chính là hắn, mang đi.”

Bọn chúng cũng không phát hiện trong phòng thiếu đi một người, mà cũng không nhìn về phía đống củi lấy một cái, cứ thế nhanh chân lẹ tay kéo Phiền Lạc ra ngoài.

Cửa gỗ một lần nữa khép lại nhưng không khóa, trong phòng một mảnh tối đen.

Nhiếp Bất Phàm từ trong đống củi chui ra, dùng ngón chân cũng nghĩ ra được vì sao Phiền Lạc lại bị mang đi. Tên bỉ ổi kia đối với hắn xem ra tà tâm chưa đứt, nửa đêm cư nhiên còn muốn âu yếm vuốt ve một phen.

Tuyệt đối không thể để cho tên này làm nhục Phiền Lạc, bằng không với ngạo khí của hắn mà nói, e rằng sẽ trực tiếp thắt cổ tự vẫn luôn.

Nhiếp Bất Phàm lại huýt sáo. Mới huýt được hai tiếng, trong phòng liền truyền đến một tiếng đáp lại. Trong phòng? Nhiếp Bất Phàm nhìn về nơi phát ra tiếng động, mắt căng hết cỡ mới phát hiện ra một con gà màu xám đang treo ngược trên xà nhà. Nó vóc người nhỏ bé, đôi con ngươi trong màn đêm ánh lên một tia xót xa buồn thảm.

Đích thị Bức Vương, tiền thân là dơi, thường ngày ẩn náu vô cùng cẩn thận, cơ hồ không bao giờ xuất hiện trước mặt người ngoài.

Nhiếp Bất Phàm vội vàng ném một đầu sợi dây thừng cho nó, để nó quấn lên xà nhà. Nhưng là một sợ dây thì có chút ngắn, hắn liền cởi thêm mấy sợi dây trói trên thân đám người trong phòng, nối lại cho đủ độ dài. Xong xuôi, Nhiếp Bất Phàm dùng sức kéo để thử độ chắc của sợi dây, rồi bắt đầu trèo ra ngoài.

Thật vất vả mới có thể chui ra khỏi mái ngói, Nhiếp Bất Phàm thở hổn hển vài cái, âm thầm kiểm điểm bản thân có phải gần đây sống quá an nhàn hưởng thụ, cho nên đã béo ra không ít hay không.

Cẩn thận lăn từ trên nóc nhà xuống, Nhiếp Bất Phàm rón ra rón rén đi qua mấy căn phòng trong thôn. Bức Vương ở phía trước thay hắn thăm dò đường đi nước bước, cho nên hắn có thể tiết kiệm được không ít thời gian, thẳng một lèo đi đến nơi Phiền Lạc bị mang tới.

Đây là một gian phòng đơn sơ, bên ngoài có hai người canh gác, những tên cướp biển khác hiện tại đều đang tụ tập ở chỗ khác ăn mừng.

Nhiếp Bất Phàm vòng qua cửa chính, từ phía sau lẻn vào. Trong phòng ánh nến chập chờn lay động, bóng người chớp nhoáng đong đưa, thi thoảng còn truyền đến vài tiếng nước ‘tí tách’.

Nhìn xuyên qua khe hở, mới biết thì ra đầu lĩnh hải tặc đang sai thủ hạ lau mặt cho Phiền Lạc.

Ách, canh rong biển vô địch thế mà cũng dập không được hỏa dục bừng bừng của hắn.

Nhiếp Bất Phàm âm thầm oán thán.

Bất quá chỉ một lát, người có nhiệm vụ lau rửa cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại tên đầu lĩnh và Phiền Lạc lúc này đã bị hắn bế lên giường. Người nọ tóc dài thấm ướt buông xuống mép giường, y phục thùng thình nửa kín nửa hở, dưới ánh nến mờ nhạt lộ ra một vẻ quốc sắc thiên hương không gì sánh được, khiến cho đầu lĩnh hải tặc không thể cầm lòng.

Hăn hô hấp nặng nề, lắc lư lảo đảo đi tới bên giường, trên miệng vẫn không ngừng phát ra từng trận cười dâm loạn.

Nhiếp Bất Phàm đang chuẩn bị xông vào cứu mỹ nhân, lại bất chợt nhìn thấy đầu lĩnh hải tặc ôm bụng kêu lên thành tiếng.

“Cút!” Thanh âm lạnh thấu xương của Phiền Lạc truyền tới. Lúc này Nhiếp Bất Phàm mới biết, người kia cư nhiên đã tỉnh lại rồi.

“Hừ, không ngờ ngươi tỉnh lại nhanh như vậy.” Đầu lĩnh hải tặc thẳng người đứng dậy, tà ác cười nói, “Vừa kịp, như vậy chơi mới thích.”

Mê dược mà hắn dùng có dược tính rất mạnh, dù là cao thủ cũng sẽ mềm nhũn tới mười canh giờ. Người trước mắt đây tuy rằng đã tỉnh, nhưng chắc chắn không có sức phản kháng.

Phiền Lạc quả thật vô lực phản kháng, một cước vừa rồi đã hoàn toàn rút hết khí lực trong người hắn rồi. Mắt thấy nam nhân từng bước tới gần, đáy mắt hắn sát khí mãnh liệt dâng trào.

Đúng lúc này, Nhiếp Bất Phàm bất chợt chạy vào, trên tay còn cầm theo cái quốc tìm thấy trong sân trại, lặng lẽ chuồn tới phía sau lưng tên đầu lĩnh.

Đầu lĩnh hải tặc tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, mạnh mẽ quay đầu, tức khắc nhìn thấy một cái quốc thẳng đầu hắn mà nện xuống.

“Bịch’ một tiếng, thế là xong. Thủ lĩnh hải tặc hai mắt khẽ đảo, buồn bực mà ngã xuống mặt đất, không kịp kêu tiếng nào.

Phiền Lạc vừa nhìn rõ người mới tới, đáy mắt lộ ra một tia kinh hỉ.

Nhiếp Bất Phàm bước đến, dùng tay sờ soạng từ đầu đến chân người kia một lượt, hỏi, “Sao rồi, trinh tiết còn không?”

Biểu tình vui sướng của Phiền Lạc tức khắc ngưng trệ, nỗi xúc động vừa dâng lên ngập lòng nháy mắt cũng tan thành mây khói.

Mắt thấy tay người nào đó dường như muốn tuột quần mình xuống, Phiền Lạc vội vàng lớn tiếng ngăn cản, “Ngươi đủ rồi, ta không sao!”

“Phải không? Thật không có chuyện gì?” Nhiếp Bất Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

Phiền Lạc vẻ mặt xoắn xuýt, buồn bực nói, “Chẳng lẽ ngươi còn hi vọng ta có chuyện sao?”

“Được rồi.” Nhiếp Bất Phàm lùi lại, xoay người nhìn về phía tên thủ lĩnh đang nằm sõng soài trên mặt đất, hỏi, “Người này nên làm thế nào?”

“Giết.” Phiền Lạc không chút do dự trả lời.

Nhiếp Bất Phàm sờ mũi, âu sầu nói, “Ta chưa từng giết người, vẫn là giữ lại cho ngươi trút giận đi.”

Phiền Lạc gật đầu, bảo Nhiếp Bất Phàm trói tên cướp biển lại. Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột ngột truyền tới một loạt tiếng động kỳ lạ.

Phiền Lạc cảnh giác, Nhiếp Bất Phàm ngược lại khoát tay nói, “không việc gì.”

Hắn đi tới mở cửa sổ, Anh Hùng lập tức bay vào, phía sau nó còn có mấy con gà, mỗi con trên móng vuốt đều cắp một cái bình sứ nhỏ.

Nhiếp Bất Phàm cũng không quan tâm chúng nó từ đâu mà tìm được, một phen cầm lên ngửi ngửi, sau đó mang tới hỏi Phiền Lạc.

“Ngươi là muốn dùng dược để đảo khách thành chủ sao?” Phiền Lạc nghiêng người dựa vào thành giường, hỏi.

Nhiếp Bất Phàm gật đầu.

“Chủ ý không tồi.” Phiền Lạc trầm ngâm một hồi, nói, “Ta giúp ngươi chọn dược, nhất thiết phải chọn loại không màu không mùi không vị mới được.”

Sau khi ngửi qua một loạt, Phiền Lạc chọn ra hai loại, bình tĩnh nói, “Thời điểm hạ dược nhất định phải cẩn thận. Nếu không nắm chắc, ngươi có thể tìm một hai ngư dân trợ giúp. Bọn họ tuy đồng lõa với hải tặc nhưng cũng là bị người khống chế, trong lòng tất nhiên căm thù đến tận xương tủy, chắc chắn sẽ giúp ngươi.”

“Việc này ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp.”

Nhiếp Bất Phàm xoay người, mở nắp hai bình dược, đổ hết vào một chén trà, sau đó bảo bọn Anh Hùng đi tới, lần lượt dẫm vào trong chén vài cái, đến khi xác định móng vuốt của chúng nó đều dính đầy thuốc bột mới hài lòng gật đầu.

Anh Hùng thông minh linh mẫn, sau khi được Nhiếp Bất Phàm căn dặn, rất nhanh đã nắm bắt tốt phương thức hạ dược.

Nó ‘cạc cạc’ cười vài tiếng, hưng phấn mà dắt theo đồng bọn bay ra khỏi phòng.

“Tiến lên!” Nhiếp Bất Phàm vỗ mạnh tay một cái. Chỉ cần đối phó được đại bộ phận hải tặc là được, nếu còn sót lại vài tên cũng không thành vấn đề.

Phiền Lạc nhìn người nọ, muốn hỏi lại thôi.

Vừa rồi nếu hắn không nhìn lầm, người này chính là đã dạy cho đám gà kia làm sao để hạ dược.

Kỳ thực thứ mà người này dưỡng ra chính là thần thú đội lốt gà đi? Phiền Lạc biểu tình cổ quái.

“Đúng rồi, trong số này có giải dược hay không?” Nhiếp Bất Phàm bây giờ mới nghĩ tới vấn đề này.

“Có.” Phiền Lạc chỉ vào chiếc bình sứ trên tủ cạnh giường, “Ta vừa mới dùng qua, có lẽ chỉ nửa canh giờ nữa là hồi phục.”

“Thật tốt quá, có cái này thì càng thêm chắc chắn rồi.” Nhiếp Bất Phàm cầm lấy chiến bình, ánh mắt sáng ngời nói, “Đợi lát nữa ta sẽ mang cho đám người Thái Diên.”

Đang nói, ánh mắt bất chợt liếc thấy tên thủ lĩnh hải tặc vốn dĩ đang té xỉu trên mặt đất lúc này đã tỉnh lại. Hắn mãnh liệt ngồi dậy, nắm lấy cái cuốc ném thẳng tới phía Phiền Lạc đang nhắm mắt dưỡng thần ở trên giường.

Nhiếp Bất Phàm không chút do dự, dùng một tư thế cực kỳ không đẹp mà phi thân nhào tới.

Cái quốc nện xuống, hắn chỉ cảm thấy sống lưng tê rần, xương cốt ‘cạch’ vang một tiếng.

Trước khi ngất xỉu, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Nhiếp Bất Phàm chính là – ta đây không cố ý nhào tới đâu mà …

Phiền Lạc vừa mở mắt liền thấy Nhiếp Bất Phàm ngã lên trên người hắn, vì hắn đỡ một đòn trí mạng. Thanh âm xương cốt gãy nát đập vào màng nhĩ, khiến cho hắn cảm giác trời đất cuồng quay, sống lưng phát lạnh. Xương cốt tứ chi nếu gãy còn có cơ hội phục hồi, duy chỉ có xương sống là không thể. Cột sống chống đỡ trọng lượng cả thân thể, một khi bị gãy, nhẹ thì tê liệt toàn thân, nặng thì tính mạng khó giữ, thuốc thang châm cứu cũng là vô vọng.

Phiền Lạc mắt thấy Nhiếp Bất Phàm trọng thương, khí huyết nhất thời sục sôi, hai mắt đỏ ngầu, tựa như sói đói mà lao tới chỗ tên thủ lĩnh, một phen nắm lấy cổ đối phương, dùng sức bóp mạnh ngón tay đâm xuyên vào trong da thịt.

Đôi con ngươi vẫn luôn đong đầy mị sắc kia của hắn, giờ phút này tràn ngập tà ác cùng sát khí điên cuồng, lãnh diễm vô song, mãnh liệt không gì sánh được.

Đầu lĩnh hải tặc trừng lớn con mắt nhìn Phiền Lạc, miệng há hốc nhưng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào, trong chốc lát liền mang theo vẻ mặt như gặp phải ác quỷ mà tắt thở.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Xin hãy nhập captcha *