Nuôi phu lang trong văn trạch đấu – Chương 45

 


NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

Chương 45: Tin tức

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Viện chính, sau khi tiễn tứ phu nhân, đại phu nhân vẫn nghẹn một cục tức không sao nuốt xuống được.

 

Lưu ma ma rót cho bà một chén trà nóng: “Phu nhân, chờ tam thiếu gia đến, ngài cứ hỏi thử xem sao.”

 

“Dù Quý Minh không phải ta sinh, nhưng ta biết hắn không có cái gan dám giết người giá họa cho huynh đệ.”

 

“Phu nhân nói phải.”

 

“Những gì La thị vừa nói ngươi cũng nghe rồi đấy. Bà ta luôn ám chỉ Quý Minh và Thư Mão hãm hại con mình.” Đại phu nhân căm giận: “Bà ta có ý gì? Trách ta không biết dạy con, hay chỉ trích huynh tẩu nhà mẹ đẻ ta không biết dạy con đây?”

 

“Phu nhân, xin ngài bớt giận.”

 

“Lưu ma ma, ngươi sai người đi nói với đại tẩu ta ở Võ Ninh Hầu phủ một tiếng.”

 

Lưu ma ma xin chỉ thị: “Phu nhân muốn chuyển lời gì?”

 

Đại phu nhân suy nghĩ, nói: “Cứ bảo, lục thiếu gia trong phủ ta gặp rắc rối, trước đó hắn và Thư Mão từng phát sinh xung đột, nhờ đại tẩu trông coi Thư Mão cẩn thận.”

 

“Dạ.” Lưu ma ma đáp, ra ngoài tìm một gã sai vặt thông minh tới đi Võ Ninh Hầu phủ chuyển lời.

 

Lúc ra cổng viện, Lưu ma ma vừa vặn thấy Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đi đến, vội cười chào đón: “Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân đã tới rồi.”

 

Thượng Gia Ngôn cũng cười: “Nghe nói mẫu thân thưởng cơm, chúng ta nào dám trì hoãn, lập tức đến đây luôn.”

 

Lưu ma ma trêu ghẹo: “Tam thiếu phu nhân nhớ thương điểm tâm trong viện chính chứ gì.”

 

“Bị Lưu ma ma phát hiện rồi, ma ma phải giấu cho ta đấy.”

 

Lưu ma ma cười nói: “Yên tâm, ma ma biết mà, để ma ma bảo phòng bếp làm nhiều điểm tâm một chút.”

 

“Đa tạ Lưu ma ma.”

 

Lưu ma ma dẫn bọn họ vào nhà chính: “Phu nhân, tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân đã tới.”

 

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn tiến lên hành lễ. Đại phu nhân cho bọn họ ngồi.

 

Đại phu nhân nói: “Vừa rồi tứ thẩm của các ngươi đã tới, nói lục thiếu gia bị hãm hại.”

 

Thượng Gia Ngôn hỏi: “Mẫu thân, tứ thẩm có nói ai hại lục đệ không?”

 

Đại phu nhân nhìn về phía Dương Quý Minh.

 

Thượng Gia Ngôn hơi rũ mắt, không khỏi dâng lên vài phần uất hận. Bọn họ đang cầu mong Dương Thần bình an vô sự, vậy mà mấy người kia lại hoài nghi Dương Quý Minh hãm hại Dương Thần.

 

Dương Quý Minh hơi sửng sốt: “Mẫu thân nhìn con như vậy làm gì, chẳng lẽ tứ thẩm hoài nghi con?”

 

Đại phu nhân gật đầu: “Bà ấy nghi ngươi và Thư Mão. Vì sau khi Dương Thần về kinh chỉ xung đột lớn với hai người các ngươi thôi.”

 

Dương Quý Minh bị tức đến bật cười: “Thằng ranh Dương Thần kia, không phải con nói hắn, nhưng sự thật là sau khi về kinh hắn đã gây ra biết bao chuyện thị phi, đắc tội với không biết bao nhiêu người.”

 

Đại phu nhân vơi đi vài phần tức giận, nói: “Đều là người một nhà, chi thứ tư gặp rắc rối, chi thứ nhất cũng phải giúp đỡ, nhưng không thể tội lỗi gì cũng đổ lên đầu chúng ta được.”

 

“Mẫu thân nói rất đúng.” Dương Quý Minh tiếp lời: “Đêm qua con và Cảnh Thước đi ngắm hoa đăng trên phố, xong liền về phủ nghỉ ngơi, chưa từng gặp lục đệ. Thời gian để hại hắn, con thà đi luyện chữ còn hơn.”

 

Thượng Gia Ngôn cũng nói: “Con luôn ở cạnh Quý Minh, thời gian gần đây hắn chỉ đọc sách, không gây rắc rối gì.”

 

Đại phu nhân gật đầu. Nghe bọn hắn nhắc tới chuyện đọc sách viết chữ, bà liền hỏi Dương Quý Minh: “Có nắm chắc thi đậu đồng sinh không?”

 

Dương Quý Minh trả lời: “Cũng không chắc lắm, nhưng con sẽ cố hết sức.”

 

“Ừ, cố hết sức là được, đừng ép bản thân quá.” Đại phu nhân ôn hòa nói.

 

Một người đã bị nuông chiều đến hỏng đột nhiên đòi đọc sách đi thi, đúng là khiến đại phu nhân kinh ngạc. Bà không khỏi nhìn Thượng Gia Ngôn bằng con mắt khác, thật không ngờ y lại có thể tác động đến Dương Quý Minh nhiều như vậy.

 

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, đại phu nhân đều rất hối hận vì đã đẩy hôn sự với Thượng gia cho Dương Quý Minh. Đáng lẽ bà nên đề nghị cháu trai nhà mẹ đẻ đến Thượng gia cầu hôn mới phải.

 

Nghe vậy, Thượng Gia Ngôn không khỏi nhíu mày, cảm thấy lời của đại phu nhân có gì đó hơi kỳ quái.

 

Dương Quý Minh lại thoải mái đáp: “Vâng.”

 

Trong Bồ Hà viện, Đỗ di nương cũng đang phiền não. Rõ ràng bà chỉ sai người dạy tên Dương Thần kia một bài học, sao lại thành án mạng rồi?

 

Đỗ di nương lo lắng, có người đang đặt bẫy bà.

 

“Chưa tìm được gã sai vặt kia à?”

 

Bạch Bình đáp: “Đã huy động thêm người đi tìm rồi ạ.”

 

“Hầu phủ và phủ Thuận Thiên đều đang tìm hắn, nhất định chúng ta phải nhanh hơn.” Đỗ di nương nhíu chặt lông mày, chuyện đã vượt ngoài dự đoán của bà.

 

“Vâng. Di nương cũng đừng lo lắng quá, dù Thiết Bì bị kẻ khác tìm ra trước, hắn cũng không thể khai chúng ta ra. Khi gặp mặt, người của chúng ta luôn ngụy trang kỹ càng.”

 

“Vậy thì tốt.”

 

“Di nương, kẻ bị giết là tên lưu manh không thân không thích, chuyên đi bắt nạt kẻ yếu, làm ra rất nhiều chuyện xấu, người muốn mạng hắn chẳng ít đâu. Có lẽ có người vô tình phát hiện hắn say ngã ở ven đường nên mới tranh thủ ra tay.”

 

“Nếu chuyện đơn giản như vậy thì tốt. Nhưng nếu thật sự chỉ có thế, gã sai vặt kia sẽ không mất tích. Chỉ sợ có người trốn ở phía sau lợi dụng chúng ta. Đây mới là một hiểm họa.”

 

Cốc cốc cốc!

 

Nha hoàn ở ngoài gõ cửa, bẩm báo: “Di nương, Phương di nương tỉnh rồi, đang ầm ĩ đòi ngài chơi cùng.”

 

Đỗ di nương cao giọng nói: “Cho bà ấy vào đi.”

 

Nghe thế, nha hoàn liền mở cửa. Phương di nương điên khùng chạy vào phòng. Chờ khi cánh cửa khép lại một lần nữa, bà liền chuyển sang trạng thái tỉnh táo.

 

Bạch Bình rót trà cho Phương di nương rồi lui về canh giữ ở một bên.

 

Đỗ di nương hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì?”

 

Phương di nương chậm chạp nâng chén trà lên, uống một ngụm nhỏ, cười như không cười, nói: “Hình như ngươi gặp phải phiền toái rồi?”

 

“Ngươi nắm bắt thông tin nhanh thật đấy.”

 

“Ta và ngươi đang ở cùng một viện mà. Nói xem nào, không chừng ta có thể giúp ngươi nghĩ cách.”

 

“Ta muốn tìm người, ngươi có thể giúp ta không?”

 

“Đỗ Bảo Châu ngươi thần thông quảng đại như thế, vậy mà cũng có người ngươi không tìm được sao?” Phương di nương cười ha hả: “Nghe nói tứ lão gia muốn tìm gã sai vặt của lục thiếu gia, chẳng lẽ ngươi cũng đang tìm hắn?”

 

Đỗ di nương không lên tiếng, vẻ mặt cũng chẳng có biến hóa gì.

 

Phương di nương tặc lưỡi: “Ngươi cũng thật ác, lạnh thế này, cho hắn ngủ ngoài đường không sợ hắn bị lạnh chết sao?”

 

Đỗ di nương biết không giấu được, bèn nói: “Quần áo dày như thế, nằm bên ngoài có mấy canh giờ, không chết được.”

 

“Án mạng kia không phải ngươi sai người làm?”

 

“Không phải.”

 

Phương di nương “à” một tiếng, nở nụ cười: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng chờ đằng sau.”

 

Đỗ di nương xanh mặt, hiển nhiên cũng đồng ý với suy nghĩ của Phương di nương.

 

Phương di nương tiếp tục cười lạnh: “Nếu tam thiếu gia biết chuyện ngươi làm, liệu hắn sẽ nghĩ sao nhỉ?”

 

Đỗ di nương nhìn đối phương bằng ánh mắt sắc bén: “Chỉ cần ngươi không nói ra là được.”

 

Phương di nương trực tiếp đối diện với bà, không khoan nhượng chút nào. Một lúc sau, Phương di nương mới cười, nói: “Yên tâm, hai ta cùng ngồi trên một chiếc thuyền.”

 

Dứt lời, bà cười ha ha đi ra khỏi phòng. Trong mắt người ngoài, bà chính là điên khủng đi vào rồi lại điên khùng đi ra.

 

Bạch Bình tiến lên, lo lắng nói: “Di nương, Phương di nương có thể tiết lộ chuyện của chúng ta không?”

 

“Trước khi báo thù cho con trai, bà ta sẽ không nói.”

 

“Sau đó thì sao?”

 

“Sau đó à, lúc ấy mọi chuyện đã qua hết rồi, ta tin tam thiếu gia sẽ hiểu.”

 

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ở lại viện chính dùng cơm tối, rồi lại tay trong tay về Trầm Hương viện. Lúc đi tới một khúc cua ở ngoài hành lang, bọn họ trông thấy một gã sai vặt đang chạy vội chạy vàng.

 

Gã sai vặt kia chạy quá nhanh, suýt thì đâm vào bọn họ nên vội vàng xin lỗi: “Xin tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân thứ tội.”

 

Thượng Gia Ngôn nhận ra hắn: “Ngươi là Tiểu Mã ở phòng bếp. Chạy vội như vậy làm gì?”

 

“Thưa tam thiếu phu nhân, tiểu nhân có việc gấp cần báo cho quản sự biết.”

 

“Chuyện gì?”

 

Tiểu Mã do dự không biết nên nói hay không.

 

Dương Quý Minh nhìn xung quanh, trách mắng: “Tam thiếu phu nhân hỏi thì ngươi phải thành thật trả lời.”

 

Tiểu Mã rụt người lại, cúi đầu nói: “Sáng nay tiểu nhân trông thấy gã sai vặt Thiết Bì của lục thiếu gia ở gần khu chợ ngoài thành Tây.”

 

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn lập tức nhìn nhau. Sau đó, Dương Quý Minh lại hỏi: “Trời đã tối đen rồi, sao bây giờ ngươi mới đi bẩm báo?”

 

“Thưa tam thiếu gia, tiểu nhân và Ngô quản sự đi mua thức ăn về xong thì luôn hì hụi dưới bếp, mới biết chuyện Hầu gia và tứ lão gia phái người đi tìm Thiết Bì cách đây không lâu.”

 

Thượng Gia Ngôn hỏi: “Hắn đi một mình hay đi cùng người khác?”

 

“Thưa tam thiếu phu nhân, tiểu nhân thấy hắn lén lút gặp một cô nương, hai người đều mang hành trang, có vẻ như đi về phía cổng thành Tây.”

 

“Ngươi có nhìn rõ cô nương kia không?”

 

“Nàng thấp và hơi béo, mặc áo vải thô màu màu lam. Tiểu nhân đứng cách đó khá xa, chỉ có thể thấy vóc dáng đại khái.”

 

Thượng Gia Ngôn hơi gật đầu, nói: “Ngươi đi bẩm báo nhanh đi.”

 

Tiểu Mã hành lễ, mau chóng rời đi.

 

Dương Quý Minh nói: “Gã sai vặt kia bỏ trốn cùng cô nương đó à?”

 

Thượng Gia Ngôn thở dài: “Nếu là bỏ trốn, chắc chắn bọn họ sẽ rất cẩn thận, chạy thật xa, khó tìm ra lắm.”

 

Dương Quý Minh cười: “Chưa chắc.”

 

“Ngươi có ý gì?”

 

“Đi nào, chúng ta về Trầm Hương viện đã.”

 

Thượng Gia Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng hơi cong thành một nụ cười.

 

Về tới Trầm Hương viện, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn vừa vào cửa thì Bạch Bình đã tới sau lưng.

 

Bạch Bình hành lễ, nói: “Di nương nghe chuyện của lục thiếu gia, không yên lòng tam thiếu gia nên cố ý bảo ta tới đây xem thử.”

 

Dương Quý Minh nói: “Di nương phải nhọc lòng rồi, ta không sao. Ngươi về bảo di nương cứ yên tâm.”

 

Thượng Gia Ngôn hỏi: “Di nương nghe được chuyện gì?”

 

“Thưa tam thiếu phu nhân, hôm nay người Tây uyển cứ luôn miệng nói, sau khi về kinh, lục thiếu gia chỉ xung đột với tam thiếu gia và tứ thiếu gia của Võ Ninh Hầu phủ.” Bạch Bình lộ vẻ sầu lo: “Nếu chuyện này không được điều tra rõ, chỉ sợ tam thiếu gia sẽ vĩnh viễn bị hoài nghi.”

 

Dương Quý Minh đen mặt, cả giận nói: “Đúng là cố tình đổ tội lên đầu người khác.”

 

Bạch Bình lại nói: “Tam thiếu gia, một, hai người nói thì chẳng sao, nhưng nhiều người nói sẽ bị coi thành sự thật.”

 

Thượng Gia Ngôn nắm chặt tay Dương Quý Minh, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay hắn: “Tứ thẩm bịa đặt vô căn cứ, Hứa đại nhân sẽ điều tra rõ ràng, phụ thân và mẫu thân cũng sẽ không cho phép người ngoài nói xấu chúng ta.”

 

Nhưng Thượng Gia Ngôn cảm thấy hơi kỳ quái, tứ phu nhân thực sự trở mặt với bọn họ vậy sao?

 

Dương Quý Minh bực bội: “May là đã có tin của gã sai vặt kia rồi.”

 

Bạch Bình hơi giật mình, hỏi: “Đã tìm được Thiết Bì rồi ạ?”

 

Dương Quý Minh đáp: “Đúng vậy, sáng nay Tiểu Mã ở phòng bếp nhìn thấy hắn bỏ trốn cùng một cô nương.”

 

“Thì ra là như vậy. Chỉ cần tìm được người là tam thiếu gia sẽ được minh oan. Để xem lúc ấy tứ phu nhân còn mặt mũi nhìn người khác hay không!” Bạch Bình tỏ ra căm phẫn.

 

Dương Quý Minh nói: “Ngươi trở về báo với di nương, không cần lo lắng cho ta.”

 

“Dạ.”

 

Sau khi Bạch Bình cáo lui, Thượng Gia Ngôn hơi nhíu mày, cảm thấy hành vi cử chỉ của Bạch Bình hơi kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào.

 

Dương Quý Minh vuốt phẳng nếp nhăn giữa trán y, dịu dàng nói: “Đừng nhíu mày, ta sẽ đi tìm Trương Bộ đầu, nhất định có thể tóm được Thiết Bì.”

 

“Khuya rồi, sai người khác đi thôi.”

 

“Người khác truyền lời sẽ không rõ ràng rành mạch.”

 

“Vậy ngươi đi sớm về sớm nhé.”

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Xin hãy nhập captcha *