Cầm hóa Nhiếp Bất Phàm – Chương 59

 

CẦM HÓA NHIẾP BẤT PHÀM

Chương 59

Edit: Mi – Beta: Yên, Mi

*****

Vệ Địch thân là minh chủ võ lâm, võ nghệ cao cường, nội công thâm hậu, mị dược thông thường cũng không thể khiến tâm trí hắn mê muội, nhưng cái tên trong ngực này cứ luôn làm ra những hành động kỳ lạ không thể nào nắm bắt, làm cho hắn có chút không kìm được. Nữ nhân xinh đẹp còn không lọt được vào mắt hắn, huống hồ là một nam nhân? Hắn như thế nào lại nảy sinh loại ý niệm này với tên kia?

Suy nghĩ trong đầu Vệ Địch có phần hỗn loạn, hai tay vô thức mà ôm chặt thắt lưng người trong lòng, đôi môi dường như hôn đáp lại. Khí tức ấm áp, thân thể nhẹ nhàng ve vuốt, hỏa dục thiêu đốt ngày càng mãnh liệt.

Lúc này, Nhiếp Bất Phàm lại đột nhiên dời môi, hai gò má ửng hồng, ngẩng đầu nhìn Vệ Địch, mơ màng hỏi, “Ngươi là ai?”

Vệ Địch không nói gì.

Nhiếp Bất Phàm ôm lấy khuôn mặt hắn, bất mãn nói, “Cao quá đi, ta kiễng chân đến phát đau, ngươi cúi người xuống một chút không được sao?”

Vệ Địch có chút dở khóc dở cười. Người này sao có thể đáng yêu như vậy?

Nhiếp Bất Phàm dùng bàn tay len lỏi vào trong vạt áo của hắn, áp mặt lên bờ ngực rắn chắc của đối phương, cọ tới cọ lui, lẩm bẩm nói, “Đứng khó chịu quá, muốn nằm.”

Vệ Địch nghe vậy, một tay ôm lấy hắn, bế hắn đặt lên trên giường, mà chính bản thân mình cũng đè lên.

Nhiếp Bất Phàm hì hì cười, hôn lướt một đường từ trên trán hắn, qua cái mũi rồi xuống tới đôi môi, một chân quấn lấy thắt lưng hắn, không ngừng cọ sát phần bụng dưới của hắn.

Vệ Địch hít sâu một hơi, ánh mắt thâm trầm, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vùng da nơi gáy người kia. Trên cơ thể hắn không có mùi son phấn nức mũi của nữ nhân, trái lại tản mác một mùi cỏ xanh nhàn nhạt thơm mát, trong trẻo, thanh tân, thuần túy, khiến cho Vệ Địch trong lòng không khỏi dâng lên một ý niệm mê muội: ‘có lẽ nên thử xem?’

Vệ Địch vừa há miệng định nói gì đó, Nhiếp Bất Phàm đã nâng nửa thân trên, ngửa đầu khẽ cắn lên bờ môi hắn, hai mắt khép hờ, hàng mi nhẹ nhàng rung động. Đồng thời, tên kia còn co một chân liên tục cọ sát vào giữa hai chân hắn, thỉnh thoảng lại khiêu khích dục vọng đang dần dần đứng thẳng của hắn.

Vệ Địch hầu kết chuyển động, nuốt khan một cái, đột ngột cúi đầu đoạt thế chủ động, ngậm lấy cánh môi người nọ, nhiệt tình cắn mút.

Mị dược trong cơ thể giờ phút này dường như triệt để phát huy hiệu lực của nó. Vệ Địch dục hỏa dâng trào, hai tay cũng bắt đầu sờ soạng khắp mọi nơi tìm kiếm.

Nhiếp Bất Phàm vốn dĩ cũng chỉ mặc một kiện áo đơn, lúc này trải qua dây dưa vấn vít, thân trên đã hoàn toàn trần trụi. Vệ Địch tuy không có chủ ý thoát y, nhưng là quần áo trên người cũng dần xộc xệch, lộ ra từng bắp thịt tinh tráng.

Trong phòng tràn ngập những tiếng thở dốc. Giữa thứ ánh sáng lờ mờ của ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, hai cỗ thân thể quấn lấy nhau triền miên không dứt, tạo nên một hình ảnh kiều diễm lạ thường.

Vệ Địch vứt bỏ xiềng xích ràng buộc trong tâm trí, hoàn toàn trầm luân vào bể dục. Ngay tại một khắc tiến vào kia, hắn cảm thấy thân thể dường như bồng bềnh trong mây, thoải mái đến mức thở ra một hơi dài.

Bên trong sít chặt mà ấm áp, hắn dường như không thể nhẫn nại mà động thân mãnh liệt, lúc chậm lúc nhanh, cứ thế xâm nhập vào nơi sâu nhất của đối phương, mỗi một lần đều mang tới khoái cảm khó nói nên lời.

Nhiếp Bất Phàm mê man, chí có thể theo bản năng mà tiếp nhận, mặc cho nam nhân trên thân tùy tiện không chút kiêng dè mà xâm nhập.

Không biết qua bao lâu, khi một lần nữa phóng thích trong cơ thể người nọ, Vệ Địch mới miễn cưỡng thỏa mãn. Mà Nhiếp Bất Phàm lúc này đã mê mệt ngủ thiếp đi, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, phía sau lại càng tràn đầy thứ chất lỏng sền sệt khiến người ta phải ngượng ngùng.

Vệ Địch rời khỏi thân thể đối phương, thần tình dần dần thanh tỉnh. Hắn dùng ánh mắt mờ mịt mà nhìn Nhiếp Bất Phàm, tầm mắt lần lượt đảo qua những dấu vết hoan ái trên người tên kia, hồi tưởng lại một đêm vô cùng phóng đãng vừa rồi, đáy lòng nhịn không được mà dấy lên một hồi rối loạn, hạ thân thế mà lại có dấu hiệu cương lên.

Hắn lập tức ngồi dậy áp chế dục vọng đang muốn một lần nữa tiến vào, tiện tay kéo một tấm chăn mỏng đắp cho Nhiếp Bất Phàm.

Vệ Địch ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đã dần sáng, ước chừng đã là giờ mão rồi. Hắn cư nhiên lại vì mị dược mà điên cuồng hoan ái với một tên nam nhân, đã vậy thể lực phi thường còn khiến hắn làm tới tận khi trời sáng.

Không thể phủ nhận rằng hắn quả thực rất có hảo cảm với tên tiểu tử này. Ban đầu vốn dĩ chỉ định kết giao đơn thuần, nhưng hiện tại không ngờ lại đi tới một loại quan hệ mật thiết khác.

Hắn cũng không ghét bỏ loại quan hệ này, trái lại còn có vài phần vui vẻ. Một khi đã như vậy, vô luận tiểu tử này có thân phận gì, về sau chỉ có thể là người của Vệ Địch hắn mà thôi!

Nghĩ thông suốt rồi, Vệ Địch tâm tình thoải mái, đứng dậy chỉnh trang y phục.

Đúng lúc này, hắn cảm nhận được một luồng uy lực đủ khiến cho người ta sợ hãi đột ngột đánh úp tới. Hắn mãnh liệt xoay người, chỉ thấy một bóng đen từ ngoài cửa sổ bay nhanh tới chỗ hắn mà mổ.

Hắn lắc mình tránh né. Bóng đen kia vững vàng dừng lại trên mặt bàn, đích thị chính là kê công tử tên gọi “Kim Tử”, còn có một con tiểu hầu tử Ngộ Không.

Vệ Địch nhếch môi một cái, “Đây là tới bảo vệ chủ nhân sao? Chủ nhân nhà ngươi đã là người của ta.”

Kim Tử theo thói quen nửa đêm xuất môn rình mồi của đời trước, tối hôm qua cùng Ngộ Không ra ngoài du ngoạn một chuyến nhân tiện kiếm ăn, đến giờ mới trở về, không ngờ vừa vặn bắt gặp một vị khách không mời xuất hiện trong phòng.

Kim Tử căm phẫn không thôi, lông gà toàn thân dựng thẳng, một lần nữa lao tới tấn công Vệ Địch. Rõ ràng chỉ là một con gà, nhưng động tác của nó nhanh nhẹn, sức mạnh cũng lớn vô cùng, chỉ sượt qua đồ gỗ trong phòng mà đã lưu lại từng dấu móng rõ nét.

Vệ Địch đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, vừa né tránh vừa quan sát đòn tấn công của nó.

Tiểu hầu tử ở trên giường lèo xèo gào thét, tựa hồ như muốn cổ vũ cho Kim Tử.

Kim Tử phát ra một tiếng kêu âm trầm, tấn công càng ngày càng mãnh liệt.

Vệ Địch tự xưng võ nghệ cao cường nhưng cũng mấy lần đánh hụt, cho dù đánh trúng mục tiêu cũng chỉ khiến cho động tác của nó chậm lại một chút, căn bản không gây được thương tổn quá lớn nào.

Đây là gà sao? Vệ Địch đột nhiên cảm thấy thế giới này có hơi huyền huyễn. Một con gà cũng có thể mạnh đến như vậy, không hiểu những súc vật khác thì như thế nào? Khó trách con mèo mình nuôi lại sợ nó, loại công kích uy lực như thế này quả thật quá yêu dị.

“Mới sáng sớm các ngươi đã làm cái gì vậy?” Một thanh âm rầu rĩ truyền tới.

Kim Tử dừng tấn công, đứng ở trên cái tủ, tựa như hổ đói rình mồi mà nhìn Vệ Địch.

Vệ Địch thì quay đầu lại nhìn về phía giường, chỉ thấy Nhiếp Bất Phàm nghiêng người ôm chăn, mơ mơ màng màng mà nhìn bọn hắn.

Hắn đi tới bên giường, vuốt nhẹ tóc đối phương, hỏi, “Thân thể cảm thấy như thế nào? Ngủ tiếp đi, lát nữa ta sẽ gọi người mang nước ấm tới cho ngươi.”

Nhiếp Bất Phàm nhìn hắn, ngơ ngẩn một hồi, lại đột nhiên ngồi bật dậy.

“Đau…” Hạ thân truyền đến một trận nhức nhối, Nhiếp Bất Phàm nhíu mày.

“Đau lắm hả?” Vệ Địch hỏi.

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Nhiếp Bất Phàm chỉ vào hắn, run rẩy nói, “Ngươi đã làm cái gì?”

“Ngươi nghĩ ta làm cái gì?” Vệ Địch vẻ mặt cười mà như không cười.

Nhiếp Bất Phàm bi phẫn nói, “Ngươi sao có thể như vậy? Nhìn ngươi bộ dáng đường hoàng, thế nhưng lại làm ra loại chuyện cầm thú cũng không bằng. Mê dược, ngươi cư nhiên lại đê tiện đến mức sử dụng loại thủ đoạn người và thần đều căm phẫn này mà làm nhơ bẩn sự trong sạch của ta.”

Vệ Địch im lặng chống đỡ. Tuy nói rằng ban đầu chỉ muốn gậy ông đập lưng ông, nhưng không ngờ cuối cùng chính mình lại đích thân ra trận.

Nhiếp Bất Phàm lại dùng giọng điệu đầy căm phẫn thuyết giáo, “Dựa vào võ công của ngươi, căn bản không cần dùng dược cũng có thể chế ngự ta, ngươi không cảm thấy chính mình đã làm một việc rất dư thừa hay sao?”

Ý ngươi là đề nghị ta trực tiếp Bá vương ngạnh thượng cung sao? Vệ Địch tiếp tục trầm mặc.

Nhiếp Bất Phàm dừng lại một lúc, bỗng nhiên nghi hoặc hỏi, “Hay là ngươi kỳ thực phải dùng dược mới có thể cương lên?”

Vệ Địch sắc mặt tối sầm, trừng mắt nhìn hắn.

“Nếu là như thế, quên đi, ta sẽ thay ngươi giữ bí mật, chỉ hy vọng ngươi về sau đừng tìm ta thử dược nữa là được.” Nhiếp Bất Phàm vô lực khoát tay.

“Chỉ sợ là không thể.” Vệ Địch nắm nhẹ cằm hắn, dùng thứ ngữ khí chắc nịch nói, “Ngươi đã là người của ta, từ nay về sau chỉ có thể đi theo ta.”

Nhiếp Bất Phàm dùng ánh mắt như nhìn người lên bệnh nặng mà nhìn hắn, rầu rĩ nói, “Ta có khờ mới đi theo ngươi, bị ngươi chiếm tiện nghi một lần còn chưa đủ sao, ai lại muốn để ngươi chiếm cả đời?”

“Ta không phải bàn bạc với ngươi, mà là ra lệnh.” Vệ Địch một bộ dáng duy ngã độc tôn (*).

(*) Duy ngã độc tôn: coi mình là nhất.

Đây có phải cái gọi là nhất thất túc thành thiên cổ hận (**) hay không?

(**) nhất thất túc thành thiên cổ hận: một lần sẩy chân ôm hận ngàn đời.

Cho tới nay, Nhiếp Bất Phàm cũng chưa từng gặp qua người nào tự coi mình là nhất mà còn có ý thức chiếm hữu cường liệt như thế này. Cho dù tôn quý như Tư Thần Vũ cũng có chút thiếu khiêm tốn và không biết giới hạn, nhưng chí ít sẽ không vì một đêm gian tình mà tuyên bố quyền sở hữu. Mà vị trước mặt đây lại là một đại nam nhân điển hình theo đuổi chủ nghĩa đàn ông, thứ là của hắn nhất định phải nằm trong tay hắn, không cho phép bất cứ kẻ nào khác ngấp nghé.

Nhiếp Bất Phàm nghĩ mà run rẩy trong lòng. Bản thân mình tám trăm năm trước đã không còn là ‘con nhà lành’, cơ hữu một lũ, hai chữ lễ tiết hoàn toàn không biết viết như thế nào. Nếu như hắn biết được ở Kê Oa thôn mình có một đám gian phu, không biết sẽ có cái vẻ mặt gì? Đến lúc đó sẽ không thẹn quá hóa giận, huyết tẩy Kê Oa thôn chứ? Vị này chính là minh chủ võ lâm, người trong Kê Oa thôn có ai là đối thủ của hắn đây?

Không được, chính mình phải nhanh chóng phân rõ giới hạn với hắn, không thể để hắn nhúng chàm Kê Oa thôn!

“Vệ minh chủ.” Nhiếp Bất Phàm bình tĩnh nói, “Ngài có điều không biết, tại hạ kỳ thực thân mang quái bệnh, cả đời không thể thành thân, mỗi lần sinh hoạt vợ chồng tuổi thọ sẽ giảm đi mấy năm. Hôm nay ngoài ý muốn cùng với Vệ minh chủ một hồi xuân phong, trước không nói tới việc nam – nam hoan ái vốn là điều cấm kị, chỉ tính tới chuyện bệnh tình của tại hạ đã nặng thêm, không biết có thể sống được mấy năm.”

Vệ Địch nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?”

“Vệ minh chủ có thể không tin.” Nhiếp Bất Phàm dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Ta thỉnh cầu Vệ minh chủ thương tình, đừng bức bách ta, để ta an tâm sống nốt chuỗi ngày tương lai ngắn ngủi.”

Vệ Địch bán tín bán nghi nhìn hắn, nói, “Ta quả thực không tin trên đời lại có chứng bệnh quái lạ như vậy, nhưng ta sẽ mời thần y đến chữa trị cho ngươi, nhất định chữa khỏi.”

Vẫn là khám cho ngươi trước đi! Nhiếp Bất Phàm trong lòng gào thét. Vận số đen đủi đã để cho ngươi nhặt mất một đồng tiền rồi, nay ngươi còn muốn người ta ném nguyên cả bao tiền cho ngươi nhặt hết, các hạ ngươi có chút đạo đức nghề nghiệp nào hay không?

“Không cần Vệ minh chủ hao tâm.” Nhiếp Bất Phàm trên mặt vẫn còn làm bộ nghiêm trọng.

“Việc này nếu như là sơ suất của ta, ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm đến cùng.” Vô luận lời tên kia nói là thật hay giả, chỉ cần giữ người lại bên mình là có thể tra ra. Nếu như người nọ dám lừa hắn, hắn tự nhiên có biện pháp trừng trị.

Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt u buồn, thầm nghĩ người này thật không dễ gạt, vẫn là nên dùng kế hoãn binh kéo dài thêm một thời gian. Trước mắt cứ biểu hiện nhu thuận một chút, sau đó chờ khi hắn buông lỏng cảnh giác sẽ bỏ trốn về Kê Oa thôn.

Ân, cứ quyết định như vậy đi.

Vệ Địch còn tưởng Nhiếp Bất Phàm trầm mặc hồi lâu vì đang mâu thuẫn giằng xé do không giữ gìn được trinh tiết. Hắn tỏ vẻ cảm thông. Dù sao cũng là một hảo nam nhân, vậy mà lại bị một nam nhân khác xâm chiếm thân thể, quả thực là cần thời gian thích ứng.

Hắn có thể tạm thời bỏ qua cho cái miệng nói mà không biết cân nhắc của người kia. Dù sao thời gian còn nhiều, cuối cùng tiểu tử kia cũng sẽ phải cam tâm tình nguyện làm người của hắn. Nhớ lại bộ dáng rên rỉ mị hoặc của đối phương dưới thân mình đêm qua, Vệ Địch không khỏi cảm thấy một hồi miệng đắng lưỡi khô.

Mà Nhiếp Bất Phàm sắc bén nhận thấy ánh mắt của Vệ Địch có phần quái dị, liền vội vàng chui vào trong chăn, cuộn thành một đống, buồn bực nói, “Ta mệt, muốn ngủ thêm.”

Vệ Địch hạ thấp mắt, không hề bức bách hắn.

“Được rồi, ngươi trước tiên nghỉ ngơi đi, lát nữa ta lại tới tìm ngươi.”

Vệ Địch dựng thẳng thân mình cao lớn đứng lên, không thèm đếm xỉa tới ánh nhìn đầy cảnh giác của Kim Tử, lập tức bước ra ngoài cửa. Hắn quyết định hoãn lại chuyến đi tới Kê Oa thôn đã định hôm nay, bởi món bảo bối bất ngờ nhặt được này tựa hồ làm cho hắn thích thú hơn nhiều.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Xin hãy nhập captcha *