Cầm hóa Nhiếp Bất Phàm – Chương 51

 

CẦM HÓA NHIẾP BẤT PHÀM

Chương 51

Edit: Mi – Beta: Yên, Mi

*****

Trong thời kỳ ngã bệnh, ngoại trừ những người bị bệnh phải chịu giày vò còn có một người nữa cũng bị lăn qua lăn lại đến vô cùng tàn ác, chính là đại phu tới thôn chạy chữa cho bọn họ. Người này họ Từ, từng xem bệnh cho Nhiếp Bất Phàm. Sau khi đàn gà bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu dị thường, hắn liền được “mời”  tới thôn với danh nghĩa thú y đại phu, dở khóc dở cười mà chẩn cái bệnh “thất tâm phong tính chất bất định” cho chúng gà, sau đó mới được thả đi. Nhưng rốt cuộc qua một hai ngày, những người khác trong Kê Oa thôn lại lần lượt ngã bệnh, hắn vì thế lần thứ ba được triệu hồi.

Trải qua mấy ngày điều trị, bệnh tình của mọi người cũng không thấy chuyển biến tốt lên, tâm tình Từ đại phu vô cùng mờ mịt. Hắn lá gan không lớn, y thuật cũng tầm thường, không hề có tâm mưu hại người, nhưng là cũng không có tấm lòng bao la hành y cứu thế, do đó hắn cũng khéo léo đề nghị mọi người ở Kê Oa thôn đi mời người có y thuật cao minh hơn, nhưng điều này lập tức bị chúng bệnh nhân từ chối.

Kho tàng của Đa Bảo Thánh nhân ở ngay ngoại vi Kê Oa thôn, cho nên phàm là người không có liên quan tới thôn thì lôi kéo càng ít càng tốt. Huống hồ đám người Tư Thần Vũ cũng không cho là bệnh tình của chính mình có gì nghiêm trọng, tên Nhiếp Bất Phàm kia qua một hai ngày đã liền khỏe lại không phải sao? Bọn họ là do hắn lây cho, không có lý nào Nhiếp Bất Phàm hồi phục nhanh như vậy, còn bọn họ lại phải đi mời người khác tới chữa trị!

Giằng co tới tới lui lui, Từ đại phu cũng đành cam chịu, dứt khoát thu dọn quần áo cùng đồ dùng chữa bệnh, mang tới ở lại Kê Oa thôn.

Những người ở trong cái thôn xá đơn sơ này, e rằng bất cứ ai hắn cũng không thể đắc tội.

Nhưng kỳ quái chính là, đám người kia như thế nào lại sinh bệnh tập thể?

Đám người Tư Thần Vũ tuy là ngã bệnh, nhưng hoạt động cũng không khó khăn, mỗi ngày đều vác theo khuôn mặt hốc hác tiều tụy mà lắc lư qua lại trước mặt Nhiếp Bất Phàm, âm thầm lên án.

Nhiếp Bất Phàm trong lòng khinh bỉ sự ấu trĩ của bọn họ, nhưng lại lo lắng vi khuẩn sẽ lây lan mạnh mẽ nên liền làm cho mỗi người một cái khẩu trang, bên trên còn ‘tỉ mỉ’ thêu những họa tiết khác nhau để tránh nhầm lẫn. Phong cách thêu thùa của hắn không cần nghĩ cũng biết tuyệt đối là đi theo trường phái trừu tượng. Ở trong mắt người khác, họa tiết đó chính là một đám gà đủ loại màu sắc vàng, xanh, đỏ, thế nhưng bẳn thân hắn lại nói chúng là khỉ, rùa và hồ ly.

Kỳ thực, trên một khía cạnh nào đó, cũng là tả rất thực…

Vì vậy, bất cứ góc nào tại Kê Oa thôn cũng có thể bắt gặp rất nhiều nam thanh nữ tú miệng đeo khẩu trang.

“Lang băm, lang băm!” Lý Hoài căm phẫn nói, “Ngươi có biết chữa bệnh hay không? Tại sao lâu như thế mà vẫn không khỏi?”

Từ đại phu rụt rụt cái cổ, vội vã từ phòng Lý Hoài chạy ra ngoài.

Vừa vặn đúng lúc Nhiếp Bất Phàm đi qua, Lý Hoài liền liếc hắn một cái, nhịn không được tức giận nói, “Vì sao ngươi lại khỏe nhanh như vậy?”

Có lẽ chính là vi rút sau khi xâm nhập vào đàn gà biến dị của mình thì đã đột biến mạnh hơn đi. Nhiếp Bất Phàm thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng lại hắc hắc cười, “Ta đây thiên phú dị bẩm, phàm nhân bọn ngươi sao có thể đánh đồng được?”

Lý Hoài chán nản, ho khan không ngừng.

Nhiếp Bất Phàm lại trấn an hắn, nói, “Đừng tùy tiện nổi nóng, như vậy càng lâu khỏi, nhìn xem Tiểu Căn nhà ta (chính là con dê lai lạc đà được ấp nở), vẻ mặt bình tĩnh cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.”

Lý Hoài vô thức nhìn về phía sinh vật kỳ quái đang từ trong sân lao ra kia, vẻ mặt có chút vặn vẹo.

“Được rồi, hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta đi làm cơm.”

Nhiếp Bất Phàm mặc dù ngoài miệng khi dễ người, nhưng là ở trên phương diện ăn uống và vệ sinh lại vô cùng chu đáo, phần lớn công việc đều ôm hết vào người. Mỗi ngày khi đêm xuống, hắn còn lặng lẽ đi tuần một lượt qua các phòng, để tránh đêm khuya trời lạnh gió lọt khiến cho bệnh tình bọ họ xấu thêm.

“Bất Phàm, đêm nay ở đây với ta đi!”

Đêm nay Nhiếp Bất Phàm xem xét phòng Trương Quân Thực xong, vừa chuẩn bị rời đi thì bị hắn vươn tay kéo lại.

Trương Quân Thực nằm ở trên giường, dùng ánh mắt sáng long lanh mà nhìn hắn, ngữ khí ôn hòa điềm đạm, “Chúng ta đã rất lâu không ở cùng nhau.”

Nhiếp Bất Phàm cười nói, “Được!”

Hắn bỏ giá nến xuống bàn, tùy tiện cởi áo khoác trên người, nhanh nhẹn tiến vào trong chăn.

Trương Quân Thực duỗi tay ôm hắn vào lòng, cảm nhận thứ xúc cảm trơn nhẵn mát rượi truyền đến từ làn da đối phương, khoan khoái thở một hơi dài.

“Rất khó chịu sao?” Nhiếp Bất Phàm nhẹ nhàng hỏi.

“Tốt hơn rồi.” Trương Quân Thực đáp.

“Ta biết cảm giác khi sinh bệnh là như thế nào.” Nhiếp Bất Phàm mở to con mắt, ánh nhìn xa xôi, tựa hồ như đang hồi tưởng.

Trương Quân Thực xoa xoa đầu hắn, an ủi, “Không cần lo lắng, ai mà không từng bệnh? Mấy ngày nữa là không sao rồi.”

Nhiếp Bất Phàm qua loa gật đầu. Hai người ôm ôm ấp ấp mà nằm cạnh nhau. Hình ảnh này ở dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo lại vô cùng ấm áp, không hề mang theo một tia dâm dật.

Qua một lúc lâu, Nhiếp Bất Phàm mới mở miệng nói, “Trương Tam Quân, ngươi nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, không có ngươi giúp, ta cho dù mệt chết cũng không được đi ngủ.”

“…” Thì ra đây mới là trọng điểm?

“Bất Phàm, ta hỏi ngươi một chuyện.” Trương Quân Thực đột nhiên nói.

“Chuyện gì?”

“Ngươi có muốn bảo tàng của Đa Bảo Thánh nhân không?”

“Cái gì?” Nhiếp Bất Phàm có chút nghi hoặc, “Bảo tàng của Đa Bảo Thánh nhân cái gì a?”

“Ngươi thân là người nắm giữ cái chìa khóa thứ năm, cho nên cũng như mỗi người trong tứ đại gia tộc, đều có quyền được phân chia bảo vật.” Trương Quân Thực chậm rãi nói, “Nhưng ngươi chỉ là một người bình thường, thế đơn lực mỏng, kết quả có khi không những không chiếm được phần báu vật nên có, mà ngược lại còn gặp nhiều rắc rối.”

“A.” Nhiếp Bất Phàm tùy tiện nói, “Ta cũng không có hứng thú gì nhiều đối với bảo tàng, bọn họ lấy hết cũng không sao.”

Trương Quân Thực cười cười. Người trong ngực mặc dù thích đổ hũ tiền ra đếm từng đồng nhưng đối với của cải giá trị liên thành lại coi như rác rưởi, tưởng rằng tính toàn chi ly nhưng thực chất lại là người có tâm tính rộng rãi hơn bất cứ kẻ nào.

“Tuy nói như thế, nhưng cũng không thể không phòng bị.” Trương Quân Thực lại nói, “Đám người Tư vương gia che chở ngươi, nhưng gia tộc sau lưng bọn hắn chưa chắc đã không có tâm tư. Nội bộ quyền quý phức tạp, một khi liên quan tới lợi ích thì càng khó có thể đề phòng, chỉ sợ đến lúc đó bản thân đám người Tư vương gia cũng là lo cho mình còn chẳng xong.”

Nhiếp Bất Phàm bĩu môi, “Vậy có liên quan gì đến ta? Ta chỉ là một nông phu nhỏ bé ở Kê Oa thôn, không tranh cũng không đoạt, bọn họ muốn cái gì cứ việc lấy, như thế tai họa ở đâu ra?”

“Ha ha, ngươi không biết trên đời có một câu ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử’ hay sao? Ngươi biểu hiện càng rộng lượng bao nhiêu, người khác càng hoài nghi ngươi tàng trữ nhiều bảo bối bấy nhiêu. Phải biết bọn họ không ai không phải là hậu duệ của vương công quý tộc, vàng bạc tầm thường căn bản không lọt vào mắt bọn họ, cái bọn họ muốn chính là trân bảo hiểm có cùng với tuyệt kỹ độc nhất vô nhị.”

Nhiếp Bất Phàm thở dài nói, “Nhân loại thật thiếu hiểu biết.”

“…” Trương Quân Thực trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ nói, “Nghiêm túc một chút đi, ta với ngươi đang nói chính là đại sự liên quan đến sống chết!”

“Ân.”

“Cho nên, vô luận ngươi  biểu hiện như thế nào cũng sẽ không thể giảm trừ nghi ngờ trong lòng bọn họ.” Trương Quân Thực tiếp tục nói, “Bọn chúng sẽ hoài nghi vì sao một dân thường như ngươi lại có được cái chìa khóa thứ năm mở cửa kho tàng? Có phải trộm từ tay ai hay không? Hoặc giả như có một thế lực nào đó đột nhiên chạy tới nói cái chìa khóa kia chính là của bọn họ thì ngươi đối phó thế nào? Người có gan nhúng tay vào tranh đoạt bảo tàng này chắc chắn phải đủ khả năng chống lại tứ đại gia tộc.”

Nhiếp Bất Phàm trầm mặc.

Trương Quân Thực dừng một chút, do dự hỏi, “Bất Phàm, ngươi có thể nói cho ta biết, cái chìa khóa của ngươi từ đâu mà có hay không?”

Nhiếp Bất Phàm gãi gãi mũi, trả lời, “Ta đã sớm biết vị trí của bảo khố. Cái chìa khóa kia là ta tìm được ngay tại cổng vào bảo khố, khi nó còn chìm dưới nước.”

“Đa Bảo Thánh nhân vì sao lại cố tình đặt bảo tàng ở chỗ này?” Trương Quân Thực trầm ngâm một hồi, lại hỏi, “Bất Phàm, trưởng thôn tiền nhiệm của Kê Oa thôn là ai?”

“Không biết.” Nhiếp Bất Phàm cũng không hề nói dối. Lúc trước khi hắn xuyên không tới đây, lão nhân kia tựa hồ như đã đoán biết trước, hơn nữa còn chủ động giữ hắn ở lại, sau đó một lời trăng trối cũng không để lại liền cưỡi hạc quy tiên. Càng thần kỳ chính là, lãn nhân nọ ngay cả mộ phần của mình cũng đã sớm đào, còn tự chuẩn bị sẵn một cỗ quan tài gỗ lim bọc lụa vàng, giống như chỉ còn chờ này hạ thổ yên giấc ngàn thu.

Trương Quân Thực ngược lại cũng không hề hoài nghi lời hắn, chỉ nói, “Ta trước khi vào ở trong Kê Oa thôn đã từng điều tra thân phận của ngươi.”

“A?” Nhiếp Bất Phàm trừng mắt liếc hắn một cái.

Trương Quân Thực cười nói, “Ta tin là những người khác cũng đã từng điều tra. Nơi này vốn là một thôn vô danh, cái tên Kê Oa thôn bất quá là do người sau này tự đặt.”

“Vô danh thôn thì sao không thể trở thành Kê oa thôn?”

“Đúng đúng, quả thực là một cái tên rất xứng.” Trương Quân Thực lại nói, “Điều làm cho ta khó hiểu chính là, Kê Oa thôn mấy trăm năm qua, thôn dân đều không quá mười người, càng về sau càng biến thành một tòa cô thôn, chỉ còn lại trưởng thôn đơn độc sinh sống từ thế hệ này sang thế hệ khác.”

“Loại tình huống này không thể không khiến ta hoài nghi…” Trương Quân Thực nhìn sang Nhiếp Bất Phàm, gằn từng chữ nói, “Mỗi đời Kê Oa thôn thôn trưởng kỳ thực chính là truyền nhân của Đa Bảo Thánh nhân, đồng thời cũng là người canh giữ bảo khố.”

Nhiếp Bất Phàm con ngươi khẽ động, tiện tay đùa nghịch lọn tóc của Trương Quân Thực, không nói gì thêm.

Trương Quân Thực thấy hắn vẻ mặt vô tội, biết ngay người này lại đang giả ngốc.

Nhưng lần này Nhiếp thôn trưởng bị oan. Hắn thực sự không biết chuyện gì cả. Có lẽ giả ngốc quá nhiều, ngược lại lại khiến cho người khác tưởng là có thể nhìn thấu cái ngốc của hắn mà thấy được chân tướng. Cái gọi là “thực cũng là hư, hư là thực” đại khái chính là cảnh giới này đi.

“Bất Phàm, ngươi phải nắm chắc thân phận này.” Trương Quân Thực đề nghị, “Phải làm cho tất cả mọi người nghĩ ngươi chính là truyền nhân của Đa Bảo Thánh nhân, hoàn toàn có tư cách phân chia bảo khố. Năm đó Đa Bảo Thánh nhân đã nói, chỉ cần tập hợp đủ năm cái chìa khóa, có thể mở cửa kho tàng, thì người cầm chìa khóa trong tay đều có quyền lợi được phân bảo. Ngươi tuy rằng không có thân phận hiển hách, nhưng nhất định phải là người danh chính ngôn thuận. Nếu Đa Bảo Thánh nhân không phân tán chìa khóa đi khắp nơi như thế, ngươi cũng không cần phân chia bảo khố với người khác. Thánh nhân lưu lại chiếc chìa khóa kia tại cổng kho tàng, rất có khả năng chính là vì truyền nhân của mình mà chuẩn bị.”

“Ý của ngươi là…” Nhiếp Bất Phàm có phần hiểu ra, Trương Quân Thực đây là muốn tạo thế cho hắn. Làm truyền nhân của Đa Bảo Thánh nhân, cho dù hoàng đế cũng không có tư cách nghi ngờ hắn.

“Chuyện nay giao cho ta đi.” Trương Quân Thực hôn nhẹ lên trán đối phương, cười nói, “Tuy rằng ngươi không có tham vọng với kho báu, nhưng lấy một chút về dùng cho sinh hoạt hàng ngày cũng tốt. Sau này có thể xây vài căn phòng thoải mái hơn, hoặc mở rộng sân vườn cho đàn gà một chút chẳng hạn.”

“Ân.” Nhiếp Bất Phàm gật đầu, “Ta còn muốn làm một cái vườn bách thú, trồng vài cây ăn quả, về sau còn có thể nuôi vài đứa nhỏ.”

Trương Quân Thực sắc mặt tối sầm, nguy hiểm nói, “Nuôi đứa nhỏ của ai?”

“Ai cũng được.” Nhiếp Bất Phàm ước mơ nói, “Một đám tiểu hài tử trần truồng chạy nhảy khắp nơi, nhân sinh có bao nhiêu khoái hoạt!”

Trương Quân Thực trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng một đàn gà con mặc yếm bủa vây chiếm lĩnh một ngọn núi, vô thức rùng mình.

Không được, hắn phải lập tức chặt đứt cái ý niệm không thực tế này của Nhiếp Bất Phàm.

Trương Quân Thực khẽ nâng cằm hắn, thận trọng nói, “Bát Phàm, nam nhân không thể sinh con! Chúng ta phải giác ngộ điều này, đứa nhỏ cái gì gì đó, đều là mây bay.”

Nhiếp Bất Phàm hừ hừ vài tiếng, thể hiện rõ ràng ý tứ chống đối.

Trương Quân Thực cắn một cái lên môi hắn, trầm thấp nói, “Cam chịu đi, ta sẽ không để cho ngươi có thời gian nghĩ đến đứa nhỏ nào hết.”

Nói xong, Trương Quân Thực xoay người một cái đè lên trên mình người kia, bắt đầu miệt mài làm việc.

Hít vào hơi thở đối phương, hạ thân cảm nhận từng luồng khí nóng, đầu không còn đau, nước mũi cũng ngừng chảy…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Xin hãy nhập captcha *