Biết làm ấm giường – Chương 10.2

 

Encontrarás algo de mi repertorio en cuanto a imagenes y memes YAOI! … #detodo # De Todo # amreading # books # wattpad

BIẾT LÀM ẤM GIƯỜNG, XIN HÃY BAO NUÔI

Chương 10 (Phần 2)

Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Hơn nửa giờ sau, Tra Ngọc Châu được đẩy ra, tuy còn hôn mê nhưng đã được truyền dịch để chờ tiến hành những kiểm tra tiếp theo.

 

Tra Thanh Nhạc là người đầu tiên vọt tới. Nhìn gương mặt tái nhợt của Tra Ngọc Châu, hắn không thể hiểu nổi tại sao mấy giờ trước ông nội còn đang chuyện trò vui vẻ, mà chỉ mấy giờ sau đã nằm bất tỉnh trên giường bệnh rồi?

 

Sau khi tiến hành kiểm tra rất nhiều hạng mục, hơn bốn giờ sáng, Tra Ngọc Châu được đưa vào phòng ICU. (1)

(1) Khu Chăm sóc Tích cực (ICU) là một khoa chuyên môn cao dành cho các bệnh nhân cần theo dõi, chăm sóc điều dưỡng chuyên sâu và hỗ trợ hô hấp phức tạp… Nơi này sử dụng công nghệ tiên tiến để đảm bảo an toàn cho người bệnh.

 

Bác sĩ trưởng khoa cầm kết quả kiểm tra, giải thích cho người nhà họ Tra về chẩn đoán bước đầu. Ông Tra Ngọc Châu bị xuất huyết não cấp tính, triệu chứng lâm sàng là nôn mửa và hôn mê. Lượng máu rỉ ra khoảng 30ml. Nếu chỉ căn cứ vào yếu tố thời gian, đây không phải là nhồi máu não lâm sàng. Nhưng để đưa ra kết luận chính xác, ngày mai vẫn phải kiểm tra thêm.

 

Tra Thiên Khuyết cau mày, hỏi: “Cần làm phẫu thuật sao?”

 

Bác sĩ châm chước rồi mới nói: “Chỉ định phẫu thuật chưa rõ ràng, vì bệnh nhân là người cao tuổi, chúng tôi đề nghị nên tiếp tục trị liệu, tình huống cụ thể, chờ kiểm tra thêm sẽ quyết định.”

 

Tra Thanh Nhạc đứng ngoài cửa sổ phòng ICU, hai tay dán lên mặt kính thủy tinh, nhìn Tra Ngọc Châu đang nằm bên trong, liên tục gọi “ông nội”. Trong đầu hắn đều là những hình ảnh hai ông cháu ở bên nhau khi còn bé. Khi đó sức khỏe của ông nội thật tốt, có thể tung hắn lên cao, cho hắn cưỡi trên vai, còn bị hắn tè ướt quần áo không biết bao nhiêu lần.

 

Ông nội vô cùng hài hước, luôn kể chuyện cười khi dỗ hắn ăn cơm. Mà mỗi câu chuyện của ông chưa bao giờ trùng lặp, lần nào cũng khiến hắn cười ha ha, cười đến nỗi không ăn nổi cơm.

 

Ông nội cực kỳ xót hắn. Khi còn bé, hắn rất nghịch, mẹ thường hay phạt hắn úp mặt vào tường. Bề ngoài ông nội tỏ ra đồng tình, nhưng chờ khi hắn chịu phạt xong, ông lại vội vàng ôm hắn vào lòng, giúp hắn bóp chân.

 

Ông ơi… Ông ơi…

 

Tra Khách Tỉnh đi tới vỗ lên bờ vai hắn: “Thanh Nhạc, anh biết tình cảm của em và ông nội sâu đậm nhất, nhưng em cũng đừng quá dằn vặt. Mẹ anh đang xuống nhà ăn mua chút đồ, em đi ăn đi.”

 

Tra Thanh Nhạc gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Nhưng hắn không vội tới nhà ăn mà lại đi ra cửa sổ, mở cửa hít sâu một hơi, khí lạnh xông vào phổi cũng không khiến hắn tỉnh táo thêm chút nào. Đến khi đóng cửa sổ, vô tình cúi xuống, hắn phát hiện có một người đang đứng chỗ bồn hoa gần phòng bệnh. Đối phương ngậm thuốc lá, hai tay không ngừng chà xát vào nhau.

 

Tra Thanh Nhạc nhanh chân chạy xuống. Nhưng khi gần đến nơi, hắn lại dừng bước, chờ hơi thở gấp gáp dần ổn định mới từ từ đi qua.

 

“Sao anh… sao anh còn chưa đi?”

 

“Hả?” Giang Vân Thiều quay đầu lại, thấy Tra Thanh Nhạc thì lập tức hỏi thăm: “Ông Tra thế nào rồi?”

 

“Vào ICU rồi… vẫn còn hôn mê.” Tra Thanh Nhạc chỉ điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay của Giang Vân Thiều: “Cho tôi hút một hơi.”

 

Giang Vân Thiều cười khẽ, lập tức nhét thuốc lá vào miệng hắn. Tra Thanh Nhạc không biết hút, bị sặc đến nỗi ho khan liên tục, nước mắt suýt nữa đã chảy ra, nhưng cuối cùng hắn cũng tỉnh táo hơn một chút. Giang Vân Thiều đặt thuốc lên môi một lần nữa, rít mấy hơi dài, sau đó vứt xuống đất rồi giẫm lên.

 

Nhìn gương mặt hồng lên cùng đôi môi khô khốc do hứng gió lạnh của Giang Vân Thiều, Tra Thanh Nhạc đau lòng nắm lấy bàn tay lạnh băng của đối phương: “Sao không vào trong mà lại đứng đây cả đêm… À…” Nói tới đây, hắn lại nở một nụ cười như tự giễu. Sao không vào? Câu hỏi này quá nực cười. Đương nhiên Giang Vân Thiều đang kiêng dè. Người nhà họ Tra đều ở trong bệnh viện, mình không dắt người kia vào, thử hỏi sao đối phương dám tự vào.

 

“Còn anh, sao lại chạy ra đây?” Giang Vân Thiều cũng nắm lấy tay Tra Thanh Nhạc, quan tâm hỏi: “Nếu phòng ICU không cần người nhà túc trực, anh tìm một phòng bệnh không có người rồi ngủ một giấc đi. Chờ tình trạng ông Tra ổn định, anh lại vào giúp cũng được!”

 

Tra Thanh Nhạc lắc đầu: “Tôi… Tôi có thể giúp gì chứ, ông cũng không cần đến tôi. Tôi chẳng làm được gì, chỉ có thể chờ thôi…”

 

“Anh sai rồi, tôi tin anh là người quan trọng nhất với ông Tra!”

 

Tra Thanh Nhạc vẫn không ngừng lắc đầu: “Anh không cần an ủi tôi…”

 

Giang Vân Thiều đè hai tay lên bả vai Tra Thanh Nhạc, nghiêm túc nói: “Hiện giờ ông Tra đang chiến đấu với tử thần, hoặc có thể nói, ông đang đàm phán cùng thượng đế. Mà lợi thế của ông, chính là anh! Ông không đành bỏ anh lại, không đành bỏ mặc đứa cháu thương yêu nhất của mình. Chắc chắn ông sẽ nói với thượng đế, xin thượng đế cho ông thêm vài năm, để ông có thể chứng kiến cháu yêu của ông trưởng thành! Anh nói xem, vai trò của anh có quan trọng không?”

 

“Anh… ” Tra Thanh Nhạc há miệng thở dốc, đột nhiên không biết phải nói gì. Bỗng có một dòng chất lỏng chảy vào miệng hắn, mặn đắng.

 

“Haiz…” Giang Vân Thiều thở dài, dùng hai tay ôm mặt Tra Thanh Nhạc, ngón tay khẽ lau khóe mắt hắn: “Năm nay ông Tra đã tám mươi mốt tuổi, cũng được coi là sống thọ. Nếu ông có thể vượt qua ải này, anh sẽ càng hiếu thuận với ông, mà nếu… anh cũng phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận.”

 

Những lời sau có vẻ rất không đúng thời điểm, thế nhưng so với mấy câu an ủi sáo rỗng “chắc chắn không sao”, nó lại khiến Tra Thanh Nhạc rung động hơn: “Anh thật to gan, dám rủa ông nội tôi…”

 

Giang Vân Thiều nở nụ cười, kéo Tra Thanh Nhạc vào trong ngực mình: “Đây là một phần của cuộc sống, dù chúng ta có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi tử vong. Cái chúng ta có thể làm chính là trước khi chia ly không sợ hãi và không hối hận.”

 

Vùi mặt vào cổ Giang Vân Thiều, Tra Thanh Nhạc mặc cho nước mắt tuôn rơi.

 

Hắn khổ sở không chỉ vì ông nội bị bệnh tật tra tấn, mà còn vì một loại sợ hãi cùng hối hận khác!

 

Ông nội… Ông nội nói sẽ vĩnh viễn che chở cho Tiểu Nhạc, nhưng sau khi Tiểu Nhạc sang Mĩ, một năm về nước có hai lần.

 

Lần này hắn về nước để phát triển sự nghiệp, bận làm ăn bận yêu đương bận đủ mọi chuyện trên đời, lại chỉ quên nói với ông nội vài lời tâm sự.

 

Trưởng thành rồi, hắn xấu hổ nên không còn làm nũng với ông như ngày còn bé. Hắn cho rằng chỉ cần trong lòng kính yêu ông là đủ. Mà giờ phút này hắn mới nhận ra, so với sự quan tâm chăm sóc của ông, hồi đáp của hắn vẫn cực kỳ bé nhỏ. Hắn không hy vọng xa vời rằng ông nội sẽ vĩnh viễn ở bên mình, nhưng hắn nghĩ hắn vẫn còn thời gian. Sự vô tâm của hắn, cuối cùng đã khiến ông nội thất vọng rồi.

 

“Thanh Nhạc!”

 

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi của một người phụ nữ. Tra Thanh Nhạc sửng sốt, vội vàng đẩy Giang Vân Thiều ra. Suy nghĩ ban đầu của hắn chính là không muốn để người khác thấy mình yếu đuối, nào ngờ, dưới tình huống không có sự chuẩn bị tâm lý, Giang Vân Thiều bị hắn đẩy đến nỗi lảo đảo suýt ngã. Thấy Giang Vân Thiều sắp ngã sấp xuống, Tra Thanh Nhạc vội nắm lấy cổ tay đối phương, kéo người vào trong ngực mình.

 

Lần này, người phản ứng lại đổi thành Giang Vân Thiều. Hắn hơi tránh về phía sau một chút, thấp giọng nói: “Người nhà anh đang nhìn.”

 

Chẳng hiểu sự đúng mực và biết điều của Giang Vân Thiều đã kích thích đến sợi dây thần kinh nào trong đầu Tra Thanh Nhạc. Hắn đổi động tác nắm cổ tay đối phương thành hai bàn tay mười ngón đan nhau. Giang Vân Thiều sửng sốt, thậm chí còn có cái gì đó như ánh sao sáng lên trong mắt.

 

Người vừa lên tiếng là Tăng Mai. Bà và Tra Khách Nặc định ra ngoài có chút việc. Nhìn hai người đàn ông đang nắm tay ôm ấp trước mặt, Tăng Mai thật gian nan mới khống chế được vẻ mặt của mình. Bà khách sáo hỏi: “Vị này là…”

 

Tra Khách Nặc đi theo bà đột nhiên tranh trả lời: “Là bạn trai của anh hai.”

 

“Tiểu Nặc, đừng có nói bậy!” Tăng Mai khẽ mắng con trai nhỏ một câu, sau đó ôn hòa nói: “Bên ngoài lạnh như thế, mau vào trong đi, đừng để ông nội còn chưa tỉnh thì con đã bị bệnh.”

 

Tra Thanh Nhạc nhẹ giọng bảo Giang Vân Thiều: “Anh… vào cùng tôi đi!”

 

Giang Vân Thiều trợn mắt, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, run run hỏi: “Anh chắc không?”

 

Tra Thanh Nhạc gật đầu, sau đó cứ thế dắt Giang Vân Thiều đi vào bệnh viện. Nhưng khi tới trước cửa phòng ICU, hắn vẫn buông tay đối phương ra.

 

Dù vậy, việc Tra Thanh Nhạc cho phép Giang Vân Thiều đường hoàng bước vào, hiển nhiên cũng thể hiện một hàm ý nào đó. Người nhà họ Tra có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả Tra Khách Tỉnh vẫn luôn điềm tĩnh cũng sợ run mấy giây. Sau đó, hắn đi tới vỗ vai Tra Thanh Nhạc: “Xem ra tinh thần của cậu đã tốt hơn nhiều, vừa rồi cậu khiến chúng tôi lo lắng quá.”

 

Tra Thanh Nhạc nhếch môi, thản nhiên đón nhận những ánh mắt dù đã che giấu những vẫn để lộ vẻ khó tin của người nhà họ Tra. Hắn không rối rắm chút nào. Có thể vì ông nội vẫn đang nằm trong phòng bệnh, ngoại trừ lo lắng, không gì có thể phân tán được suy nghĩ của hắn!

 

Giang Vân Thiều rất biết chừng mực, không lôi kéo làm quen với người nhà họ Tra, chỉ cười nhẹ xem như chào hỏi, sau đó ngồi xuống ghế dựa ở trong góc khuất. Chẳng qua, ánh mắt hắn vẫn luôn bám chặt trên người Tra Thanh Nhạc.

 

Người nhà họ Tra ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai nói gì thêm. Nguyên nhân của tình trạng ấy không chỉ vì họ muốn giữ phong thái nhà giàu, mà đa phần là do thái độ của Giang Vân Thiều. Hạng diễn viên thấp kém này tập trung nhìn Tra Thanh Nhạc rất lâu, trong ánh mắt còn ẩn chứa tình yêu sâu đậm. Thái độ kiên định và rất thản nhiên đó khiến người ta cảm thấy dù có đang ở giữa chiến trường tràn đầy khói lửa, lập trường của hắn vẫn không hề dao động.

 

Chẳng biết có phải nhờ sự hiện diện của Giang Vân Thiều không, nhưng Tra Thanh Nhạc thực sự đã tỉnh táo lại.

 

Hắn và người nhà họ Tra vận dụng tất cả các mối quan hệ, liên lạc với những bác sĩ khoa não nổi tiếng trên thế giới, mời họ hội chẩn cùng các chuyên gia trong nước về tình trạng của Tra Ngọc Châu. Nghe theo đề nghị của bác sỹ, bọn họ quyết định không yêu cầu phẫu thuật, dùng thái độ tích cực nhất để tiến hành trị liệu. Tuy Tra Ngọc Châu vẫn chưa tỉnh lại, nhưng dấu hiệu sống sót cũng dần trở nên rõ ràng, cuối cùng ông đã được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh phổ thông.

 

Kể từ hôm đó, Tra Thanh Nhạc chưa bao giờ rời khỏi bệnh viện. Hắn luôn ở bên Tra Ngọc Châu, liên tục gọi “ông ơi”, cùng ông chống lại tử thần và đàm phán với thượng đế.

 

“Ông nội, ông đã ngủ năm ngày rồi, nên tỉnh lại đi. Ông xem con đã gầy như vậy, ông không xót con à? Nếu có thì ông mau tỉnh lại đi…”

 

Đang nói chuyện với Tra Ngọc Châu, Tra Thanh Nhạc chợt nghe thấy những tiếng xôn xao vang lên bên ngoài phòng bệnh. Hắn đứng dậy mở cửa xem thử, thì ra là Giang Vân Thiều đang bị mấy cô y tá vây quanh.

 

“Anh là bác sĩ Giang trong “Sông tình biển hận” đúng không? Em rất hâm mộ anh, anh ký tên cho em đi!”

 

“Em cũng muốn em cũng muốn, có thể chụp hình chung không?”

 

Giang Vân Thiều khiêm tốn tươi cười, phối hợp với yêu cầu của các cô y tá.

 

Lấy được chữ ký và ảnh chụp, các cô tỏ ra vô cùng thỏa mãn: “Nghe nói anh đang đóng phim điện ảnh, chờ lúc công chiếu, bọn em sẽ tới rạp ủng hộ anh!”

 

“Cảm ơn.”

 

Cuối cùng cũng thoát khỏi đám “fan” nhiệt tình, Giang Vân Thiều bước vào phòng bệnh. Tra Thanh Nhạc trêu chọc hắn: “Ôi, kẻ vô danh năm nào giờ đã thành ngôi sao lớn! Thế nào, được “fan” tung hô có thích không?”

 

Giang Vân Thiều đặt hai hộp giữ nhiệt cỡ lớn lên mặt bàn, lấy cháo và đủ loại thức ăn dinh dưỡng thơm ngon bên trong ra, vừa bày vừa nói: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ sản phẩm điện ảnh của tôi, tôi sẽ cố gắng thể hiện tốt hơn để báo đáp mọi người.”

 

Tra Thanh Nhạc “phì” cười một tiếng: “Ai viết cho anh cái lời thoại này?”

 

“Anh Lý viết. Mấy hôm tới tôi phải đi ghi hình một chương trình phỏng vấn, anh ấy viết sẵn đáp án những câu hỏi thường gặp cho tôi, tránh cho tôi nói linh tinh.” Đưa thìa đũa cho Tra Thanh Nhạc, Giang Vân Thiều kéo ghế dựa tới ngồi bên cạnh hắn. Hai người cùng ăn cơm.

 

Nghỉ Tết Âm lịch, Giang Vân Thiều không phải đi quay. Vì thế, ban ngày hắn đưa cơm, buổi tối cũng ở lại trực đêm cùng người nọ.

 

Mấy hôm nay đều dính vào một chỗ, hai người trò chuyện rất nhiều. Tra Thanh Nhạc có đặt một vài câu hỏi, Giang Vân Thiều chỉ nhẹ nhàng trả lời sau khi tạm nghỉ ở Học viện Âm nhạc, hắn vẫn luôn làm thuê trên đất Mĩ, sống những ngày tháng vật vờ không mục đích. Không lâu sau sự kiện xảy ra tại quán bar, hắn nhận được lời mời gia nhập Điện ảnh Thiên Hà và về nước vào khoảng ba năm rưỡi trước.

 

Nghe vậy, Tra Thanh Nhạc khẽ thì thầm: “Nếu anh không về nước, hẳn là tôi đã tìm được anh!”

 

Giang Vân Thiều nhíu mày: “Tìm được thì sao?”

 

“Ừm…” Tra Thanh Nhạc gật gù, nhưng lại không nói gì thêm.

 

Khi đó hắn mới mười tám tuổi, suy nghĩ vẫn chưa trưởng thành, nếu tìm được Giang Vân Thiều, chắc hắn sẽ không biết quý trọng, chơi chán rồi cũng vứt đi. So ra còn chẳng bằng chờ bản thân chín chắn hơn một chút rồi mới bắt đầu lại!

 

“Tôi tin vào sự an bài của vận mệnh, cái gì cũng có lý do của nó. Giờ ngẫm lại, hơn hai mươi năm trước tôi luôn sống trên những phím đàn, mãi đến lúc mất đi mục tiêu, nhân sinh mới có vẻ càng thêm phấn khích.”

 

“Phấn khích cái gì…” Tra Thanh Nhạc không nhịn được phỉ nhổ: “Trước khi tôi về nước, anh đã làm diễn viên được ba năm rưỡi, sao vẫn phải đóng thái giám vậy?”

 

“Khi mới về nước tôi còn rất trẻ, công ty cũng từng có ý định lăng xê tôi, chỉ là diễn xuất của tôi quá nát…” Giang Vân Thiều thè lưỡi, tỏ vẻ chuyện cũ nghĩ lại mà kinh: “Bộ phim đầu tiên công ty cho tôi tham diễn lấy bối cảnh Dân Quốc, kể về sự thăng trầm của một gia tộc lớn sống trên cao nguyên hoàng thổ. Tôi diễn một tiên sinh lo việc sổ sách, thầm mến mợ hai goá bụa, sau đó đưa mợ đi trốn… Kết quả, đạo diễn nói, vị tiên sinh suy nghĩ sinh động tư tưởng tích cực này đã bị tôi diễn thành một tên ngụy quân tử mờ mắt vì sắc đẹp, khiến đạo diễn bó tay, đành phải sửa lại kịch bản. Hay cho một nam thứ đường đường chính chính đột nhiên biến thành nhân vật phản diện lừa tình mợ hai, cuối cùng bị tam thiếu gia bắt nhốt lồng heo thả xuống giếng.”

 

“Ha ha ha ha ha ha…” Tra Thanh Nhạc cười sặc sụa: “Anh đúng là có duyên với vai thái giám ha ha ha ha ha…”

 

“Bộ phim này được quay ngoại cảnh toàn bộ. Điều kiện ở nơi ghi hình vô cùng thiếu thốn. Ở đó có một trường tiểu học đơn sơ do người dân tự dựng lên, ngay cả thủy tinh làm cửa sổ phòng học cũng không có, phải dùng vải thô chắn gió… Bảo bối mà học sinh toàn trường yêu mến nhất chính là chiếc đàn điện tử do một người hảo tâm quyên tặng. Mỗi buổi chiều, cứ đến giờ học nhạc là bọn chúng lại vui sướng xỏ những đôi giầy rách lộ cả ngón chân, mặc những bộ quần áo vá chằng vá đụp, vây quanh chiếc đàn điện tử, cẩn thận đàn bài “Hai chú hổ con”…” Giang Vân Thiều không nói thêm gì nữa, nhưng Tra Thanh Nhạc đã hiểu được ý hắn. Chính vì nhìn thấy những đứa nhỏ kia, đối phương mới bắt đầu quyên tặng đàn dương cầm.

 

Tặng đàn không phải vì muốn bồi dưỡng nghệ sĩ nghệ nhân, mà do Giang Vân Thiều chỉ có bấy nhiêu sức lực, chỉ có thể dùng phương thức này để những đứa nhỏ sống trong hoàn cảnh nghèo khó cảm nhận được nhiều hạnh phúc hơn. Tra Thanh Nhạc đột nhiên cảm thấy người kia rất vĩ đại. So sánh với đối phương, sao hắn lại có vẻ hơi đáng khinh rồi? Hắn phải xây dựng lại hình tượng của mình mới được!

 

“Trước kia anh… nhất định cũng phải trải qua rất nhiều đau khổ nhỉ?” Dù mới tiếp nhận Điện ảnh Tra thị không lâu, nhưng Tra Thanh Nhạc vẫn thấy được sự gian nan của những nghệ sĩ ở tầng chót của giới giải trí. Vì thế, hắn lập tức vỗ ngực cam đoan: “Sau này tôi sẽ không để anh phải chịu bất cứ ấm ức nào nữa!”

 

Giang Vân Thiều nghiêng đầu cười: “Sao nào? Anh muốn vận dụng tài nguyên trong tay nâng đỡ tôi à?”

 

“Nếu anh muốn…” Đúng là Tra Thanh Nhạc thích dùng tiền để giải quyết vấn đề hơn, nhưng vì Giang Vân Thiều, ngoại lệ một lần có đáng chi đâu?

 

Giang Vân Thiều lắc đầu: “Tôi không muốn, tôi rất hài lòng với thực tại.”

 

“Thực tại thế nào?” Tra Thanh Nhạc không hiểu lắm. Tuy sau khi tham gia bộ phim của đạo diễn Phí, địa vị của Giang Vân Thiều có tăng lên kha khá, nhưng vẫn chỉ là diễn viên hạng hai – ba, chẳng có gì đáng để thỏa mãn!

 

“Chính là hiện tại!” Giang Vân Thiều chăm chú nhìn Tra Thanh Nhạc. Thấy bên trong đôi con ngươi màu ngọc bích kia chỉ có hình bóng của mình, hắn nở nụ cười vô cùng thỏa mãn.

 

Cuối cùng Tra Thanh Nhạc cũng hiểu được điều Giang Vân Thiều ám chỉ. Yêu cầu này của đối phương thật sự không đáng để ngạc nhiên, ngay khi cả hai gặp lại một lần nữa, Giang Vân Thiều đã nói trắng ra rồi.

 

“Tôi cũng… rất hài lòng với thực tại…” Tra Thanh Nhạc gật đầu, lại bổ sung: “Nếu ông nội tỉnh lại thì đúng là vô cùng hoàn mỹ!”

 

“Tôi có thể đòi hỏi một đáp án rõ ràng hơn không?” Giang Vân Thiều lộ ra vẻ mặt vừa dè dặt lại vừa chờ mong.

 

Tra Thanh Nhạc không hề có sức chống cự với vẻ mặt này của Giang Vân Thiều. Hắn dịu dàng nâng cằm người nọ, tặng cho đối phương một nụ hôn hết sức triền miên: “Tôi thật sự… rất thích… ở bên anh…”

 

Vậy là đủ rồi!

 

Giang Vân Thiều nhắm mắt, tự nhủ, làm người không thể quá tham lam, như bây giờ đã là vượt ngoài mong đợi rồi.

 

Nụ hôn kết thúc, Tra Thanh Nhạc bỗng hơi thẹn thùng. Nghĩ đến một kẻ thân kinh bách chiến như mình lại đỏ mặt vì một nụ hôn, chẳng lẽ hắn… thật sự trở nên ngây thơ khờ dại mất rồi? Bưng bát cháo lên hòng giấu diếm cảm xúc của mình, hắn húp một ngụm lớn rồi tấm tắc khen: “Ngon quá… Thật ra mấy món ninh nhừ như thế này rất hợp với ông nội!”

 

“Được, chờ khi ông Tra tỉnh lại, tôi sẽ nấu cho ông ăn mỗi ngày.”

 

“Ông nội, ông có nghe thấy không!” Tra Thanh Nhạc đặt cái chén sát vào bên gối Tra Ngọc Châu như hiến vật quý: “Ông mau tỉnh lại đi, đồ ăn ngon như vậy, ông không tỉnh lại nên đã bị con ăn hết rồi!”

 

“Anh tưởng ông Tra là đứa bé ba tuổi sao… Ơ…” Đang cười trêu ghẹo hắn, Giang Vân Thiều đột nhiên phát hiện: “Vừa rồi… vừa rồi hình như tay ông Tra… hơi nắm lại!”

 

“Thật sao?” Tra Thanh Nhạc buông bát, nhìn chằm chằm bàn tay Tra Ngọc Châu.

 

Kết quả, Giang Vân Thiều lại bảo: “Thật mà! A… Mí mắt cũng động! Đang động kìa!”

 

“Ông nội! Ông nội!”

 

“Ông Tra tỉnh rồi!”

 

Tra Thanh Nhạc lập tức nhảy dựng lên, cuống cuồng ấn chuông cấp cứu. Hắn nắm tay Tra Ngọc Châu, nước mắt chảy xuống ào ào: “Ông nội… Cuối cùng ông cũng nghe được tiếng của con rồi phải không? Ông tỉnh rồi phải không?”

 

Tra Ngọc Châu chậm rãi mở mắt, nhìn đứa cháu mình yêu thương nhất, miệng hơi há ra. Ông không điều khiển được cơ mặt của mình, nước miếng không ngừng chảy ra ngoài. Giang Vân Thiều nhanh chóng đưa khăn tay tới, Tra Thanh Nhạc vừa lau vừa ghé vào bên gối, nói: “Ông ơi, ông đừng kích động, bác sĩ sắp đến rồi, con sẽ báo cho bác cả biết ngay…”

 

Tay Tra Ngọc Châu lại nắm chặt thêm chút nữa, sức lực rất nhỏ, nhưng lại khiến Tra Thanh Nhạc càng khóc to hơn: “Ông ơi… Ông tỉnh thật rồi! Ông ơi… Con không thể không có ông! Ông ơi…”

 

“Kh… kh… ta… kh…” Tra Ngọc Châu mở miệng muốn nói chuyện, nhưng âm tiết phát ra rất mơ hồ, khó lòng nghe rõ.

 

“Ông nội, ông đừng gấp, có chuyện gì từ từ hẵng nói…”

 

Lúc này, bác sĩ và y tá đã chạy vào phòng. Thấy Tra Ngọc Châu tỉnh lại, bọn họ cũng rất vui mừng, vội đi tới kiểm tra cho ông.

 

Tra Thanh Nhạc đứng gọn sang bên cạnh, nhưng Tra Ngọc Châu cứ nắm chặt tay hắn không buông, miệng còn đang cố nói một điều gì đó.

 

Giang Vân Thiều học đàn từ nhỏ, khả năng nắm bắt âm thanh mạnh hơn so với người thường. Hắn cố nghe một lát, rốt cuộc cũng nghe ra.

 

“Ta không thể chết được… Ta còn chưa… giao lại mọi thứ cho Tiểu Nhạc… Sao ta có thể chết được!”

 

Trái tim Giang Vân Thiều đột nhiên đập điên cuồng. Hắn đi đến trước cửa sổ, vén bức màn tạo thành một khe hở nhỏ, nhìn xuống bồn hoa với những chồi non mơn mởn đang được tia nắng yếu ớt của mùa đông sưởi ấm. Cảnh tượng tươi đẹp nhường này, nếu có thể giữ nguyên vẹn… thì tốt biết bao.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Xin hãy nhập captcha *